TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU

Năm thứ 68 Minh Tề, Cúc yến cuối cùng cũng đến.

Quảng Văn đường đã khác xưa, cuộc khảo nghiệm trở thành nơi so tài của các đệ tử. Chỉ cần là người tài, có thể tùy ý lên đài biểu diễn tài nghệ hoặc thách đấu với người khác. Các đệ tử nơi đây đều là thiếu niên tràn đầy sức sống, có năng lực khiến người khác nhìn Quảng Văn đường mỗi học trò mỗi vẻ.

Vì vậy, cả nam đệ tử cùng nữ đệ tử biểu diễn trên cùng một đài, nói cách khác, không giống như trước chia nam nữ riêng biệt. Nếu thích, nữ tử vẫn có thể thách đấu nam tử về am hiểu sách luận hoặc cưỡi ngựa bắn cung, nam tử cũng có thể so tài với nữ tử về am hiểu cầm kỳ thư họa, nhưng những tình cảnh như vậy rất ít khi phát sinh.

Sáng sớm, Thẩm phủ đã nhộn nhịp. Trong Tây viện, Tiết Sương Giáng đang cẩn thận giúp Thẩm Diệu cài trâm lên tóc, cười nói:

"Tiểu thư, đẹp lắm."

Tiết Sương Giáng là người chải đầu búi tóc đẹp nhất. Lúc trước, Thẩm Nguyệt còn muốn Tiết Sương Giáng búi tóc cho nàng ta, nhưng Tiết Sương Giáng là nha hoàn do chính Thẩm phu nhân cấp cho Thẩm Diệu, Tiết Sương Giáng không muốn, Thẩm Diệu cũng không ép buộc.

"Tiểu thư thật sự rất đẹp."

Bạch Lộ cười nhìn tiểu thư nhà mình, sau đó lại do dự nói:

"Chỉ là kiểu tóc này có hơi đơn giản."

Tóc Thẩm Diệu vừa đen lại vừa dày, Tiết Sương Giáng búi Thùy Vân kế tinh xảo, nhìn qua thanh lịch lại rất khác biệt. Mặc dù sau khi cập kê, Thẩm Diệu giống như những cô nương bình thường búi Song Hoàn kế, nay thay đổi phong cách, thoạt nhìn trưởng thành không ít. Khuôn mặt tròn tròn đáng yêu tựa hồ cũng trở nên thanh tú uyển chuyển hàm xúc, rốt cuộc có chút phong thái thiếu nữ.

Chỉ là trên đầu có mỗi một cây ngân trâm, rất cô linh, nhìn qua có chút đáng thương.

Cốc Vũ nhịn không được toát ra phẫn nộ. Thẩm phủ có sự nghiệp lớn, nhưng hôm nay Thẩm Diệu không có lấy một món đồ trang sức nào có thể dùng được. Mọi người ở Thẩm phủ đều dựa vào lão gia nuôi, vậy mà bọn họ có thể làm như thế với tiểu thư. Đã vậy, tiểu thư còn không thể nói cái gì, vì sao, bởi vì bọn họ đều đã lấy trang sức cho tiểu thư rồi, nhưng toàn là đồ thô tục, mang ra ngoài chắc chắn bị người chê cười.

Thẩm Diệu chỉ liếc mắt nhìn Cốc Vũ một cái liền biết được trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, không khỏi lắc đầu bật cười. Thực tế, từ nhỏ đến lớn, Nhị phòng cùng Tam phòng vì muốn Thẩm Diệu trở nên yêu thích những thứ tầm thường dung tục nên đã vắt óc, nghĩ trăm phương nghìn kế khiến nàng tin tưởng chỉ có vàng sáng rực rỡ mới là thứ tốt nhất. Như vậy có thể cho người ngoài biết rằng, không phải Nhị phòng và Tam phòng cố ý đưa những thứ như thế cho nữ nhi Đại phòng mà là Thẩm Diệu vốn yêu thích trang sức lòe loẹt a!

Khi nhìn thấy Thẩm Diệu không biết ngại ngùng mà đeo những trang sức khoa trương này lên, mọi người đều biết đích nữ Đại phòng của Thẩm phủ tham lam tiền tài, không thể chấp nhận.

Vàng tuy tốt, nhưng cũng không nên mang theo người.

Cốc Vũ sợ Thẩm Diệu thương tâm, vội vàng thay đổi câu chuyện, nói:

"Lệ nương kia đúng là khéo tay, tài nghệ tốt, tiểu thư nhìn người thật xinh đẹp."

Cũng không biết có phải do lòng thương xót Thẩm Diệu hay không, y phục mà Lệ nương đưa tới đúng là vô cùng kỳ công tinh xảo. Dường như muốn trợ giúp cho thân hình nhỏ nhắn của nàng, mặc màu xanh liên khó tránh khỏi trông già dặn, Lệ nương đã thêu những đóa hoa hải đường lớn ở vạt áo, nở rộ diễm lệ, trông rất sống động, thật sự đẹp mắt.

Thẩm Diệu mặc y phục cũng vừa người, không có chút không tự nhiên nào. Tiết Sương Giáng cùng Bạch Lộ liếc nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Hiện giờ dung mạo của Thẩm Diệu có thể áp chế cả một màu nặng nề như vậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đi thôi"

Thẩm Diệu đứng dậy.

"Không để mọi người chờ lâu được."

Vừa ra khỏi viện, liền thấy trong hoa viên hoa hải đường đã nở thành từng đóa lớn, Thẩm Diệu dừng bước, hái một đóa nhỏ rồi cài lên búi tóc của mình, giống như dệt hoa trên gấm.

"Tiểu thư người thật đẹp."

Cốc Vũ thốt lên.

Quế ma ma mới từ phòng bếp đi ra, giúp Thẩm Diệu chuẩn bị một chút đồ ăn vặt, khi bưng giỏ đi ra, liền nhìn thấy khoảnh khắc Thẩm Diệu cài hoa, nhịn không được kinh ngạc cả kinh.

Bà hầu hạ Thẩm Diệu nhiều năm như vậy, nàng là do bà chăm sóc, cũng có thể nói là nhìn Thẩm Diệu lớn lên, nhưng hôm nay lại cảm thấy nàng vô cùng xa lạ. Khí chất trầm tĩnh mà bình ổn, y phục xanh liên cao quý, sợ là công chúa cũng không sánh bằng. Bà chỉ biết cầm chặt rổ trong tay, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Mãi đến khi Bạch Lộ cười khanh khách mở miệng nói:

"Quế ma ma còn đứng đây xem cái gì?"

Quế ma ma sửng sốt, theo thói quen đang muốn nói vài lời hoa mỹ, đột nhiên nghĩ đến hôm nay là Cúc yến, Thẩm Diệu xuất chúng như vậy, chẳng phải sẽ lấn át Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh. Bà ta đem những lời khen ngợi nuốt xuống, quay đầu lại tỏ vẻ lo lắng nói:

"Tiểu thư, màu của y phục này thật sự quá trầm, tiểu thư còn trẻ, sao lại ăn mặc như này, vô duyên vô cớ che đi nhan sắc của chính mình. Hay để lão nô trở về viện lấy y phục hồng phấn có thêu chim khách đậu trên cành đào cho tiểu thư thay? Bộ đó có vẻ hợp hơn. Còn có cây ngân trâm này, lão nô nhớ rõ Nhị phu nhân đưa không ít trang sức, chỉ như vậy mà đi ra ngoài người khác sẽ nói tiểu thư tướng phủ quá đỗi mộc mạc."

Cốc Vũ bĩu môi, y phục hồng phấn kia là do Nhiệm Uyển Vân đưa, màu sắc tục khí, đeo thêm trang sức vàng tiểu thư sẽ trông như mấy cô nương nhà giàu mới nổi ở nông thôn. Nếu như ăn mặc như thế tham dự Cúc yến, Thẩm Diệu chắc chắn bị mọi người cười nhạo. Quế ma ma rõ ràng không có ý tốt, nàng đang muốn thay Thẩm Diệu trách cứ vài câu, liền nghe thấy Thẩm Diệu nhẹ giọng mở miệng:

"Nay Minh Tề quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, Bệ Hạ chủ trương tiết kiệm. Thiên hạ chi đạo, phô trương lãng phí chính là tầm thường thấp kém, mộc mạc một chút không phải tốt hơn sao? Người ngoài nhìn thấy, chỉ nói tiểu thư phủ tướng quân thanh chính liêm minh, môn phong đoan chính, cũng là chuyện tốt. Về phần trang phục cũng không cần để ý."

Thẩm Diệu hơi nhếch khóe miệng:

"Hôm nay ngắm hoa, xem người tranh tài, không liên quan đến mặc y phục như thế nào."

Thẩm Diệu nói một phen, ôn nhu nhẹ nhàng nhưng lại hàm chứa một cỗ uy nghiêm. Đầu óc Quế ma ma hỗn độn một mảnh, bà không sợ Thẩm Diệu tức giận, nhưng từ khi nào Thẩm Diệu lại có thể nói một đống đạo lý như thế với bà? Ngày thường Thẩm Diệu không thích học, chính là một người không có đầu óc. Nay lại nói những lời này, có vẻ nho nhã, làm cho Quế ma ma một người thô thiển không biết phản bác lại làm sao.

Bạch Lộ nhịn không được "Phốc" cười ra tiếng, tuy rằng mặt nàng thường ngày nghiêm túc, nhưng cũng không giấu được sự vui sướng.

Quế ma ma không nói được gì, còn bị mấy nha đầu chê cười, trong lòng ảo não, nhưng cũng không hiểu vì sao từ lúc bà hồi phủ đến nay, mỗi lần nói chuyện cùng Thẩm Diệu, chính mình đều rơi xuống thế hạ phong. Nói nàng nhỏ mọn, nhưng ngữ khí nàng rất ôn hòa, nói nàng ôn hòa, nhưng từng câu từng chữ đều khiến người khác không thể phản lại.

Quế ma ma có chút chật vật cầm giỏ trong tay giao cho Cốc Vũ:

"Đây là đồ ăn vặt trên đường của tiểu thư, từ giờ đến Cúc yến còn sớm, chớ để tiểu thư bị đói."

Bà ta hướng Thẩm Diệu nói:

"Lão nô trở về viện làm việc."

"Đi thôi."

Thẩm Diệu nhẹ giọng đáp.

Đợi Quế ma ma đi rồi, Cốc Vũ cùng Bạch Lộ vui vẻ không thôi. Thẩm Diệu càng cường thế, càng có bộ dáng chủ tử, có như vậy người Thẩm phủ mới không dám khi dễ nàng.

Đi tới cửa lớn, đã thấy trước cửa là hai chiếc xe ngựa. Chiếc thứ nhất đã chuẩn bị xuất phát, chiếc thứ hai vẫn còn để trống.

Nha đầu Xuân đào bên người Thẩm Thanh đang đứng cạnh xe ngựa thứ nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi