TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU

Dịch phu nhân, mẫu thân Dịch Bội Lan ngày thường giao hảo cùng Nhiệm Uyển Vân, Dịch lão gia cùng Thẩm Quý trên quan trường hỗ trợ lẫn nhau. Bình thường Nhiệm Uyển Vân mang theo Thẩm Thanh đi thăm Dịch phủ, cho nên quan hệ giữa Thẩm Thanh và Dịch Bội Lan rất tốt, cùng Thẩm Nguyệt cũng như vậy.

Mọi người đều nhìn về phía hướng cửa.

Nhị thúc cùng Tam thúc gần đây cả ngày bận bịu việc chính sự nên hôm nay không thể tới được. Nhưng đó không phải lý do mọi người quan tâm.

Dù sao mọi người chỉ quan tâm vị tướng quân hùng dũng Thẩm Tín, có uy tín cao trên triều. Lúc Tiên Hoàng còn tại thế, nhờ Thẩm Tín mà Thẩm gia có rất nhiều đặc quyền, cận thần của thiên tử, danh xứng với thực. Ai có thể nắm giữ binh quyền, người đó có tư cách nói chuyện. Cho nên dù hằng năm Thẩm Tín không ở kinh thành, nhưng khi nhắc tới Thẩm gia, tất cả mọi người đều rất tôn kính, mà Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn làm quan trên triều cũng thuận buồm xuôi gió, đây chẳng phải đều nhờ danh tiếng của Đại ca mình sao.

Nam tử rất coi trọng Thẩm gia, kính trọng vị uy vũ tướng quân Thẩm Tín, nhưng nhóm nữ quyến lại xem thường Thẩm gia.

Các phu nhân thì tốt hơn, dù sao cũng đã có tuổi, mặc dù trong lòng khinh miệt, trên mặt vẫn phải cho nhau thể diện, tùy tiện nói vài câu, không giống với các cô nương còn trẻ. Có lẽ mọi người đều ghen tị, Thẩm Tín chỉ có một vị đích nữ Thẩm Diệu, thân phận đương nhiên khác, có thể so được với công chúa. Một đích nữ có thân phận cao như thế, vậy mà lại là một ngốc tử không hơn không kém. Ngu ngốc, rụt rè, ái mộ Định vương gây ra không ít chuyện khiến người khác chê cười. Nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Phó Tu Nghi không thèm để ý nàng ta, ai ai cũng biết.

Càng đừng nói, nàng đứng bên cạnh hai vị đường tỷ nổi tiếng, không khác gì một cô nương nông thôn quê mùa.

"Không biết hôm nay lại có trò gì mới, Định vương điện hạ ở đây, Thẩm Diệu chắc chắn sẽ "cẩn thận" ăn mặc một phen."

Dịch Bội Lan che miệng cười.

"Các ngươi không biết thời điểm bắt đầu khảo nghiệm là buồn cười nhất sao? Tính tình Thẩm Diệu ngốc nghếch như vậy, sợ là tự cho mình là đúng, chủ động lên đài, đến lúc đó mới phấn khích!"

Giang Thải Huyên cũng nói theo, cười rộ lên.

Bạch Vi thở dài, giả bộ lắc đầu:

"Cũng không biết đời trước Thẩm tướng quân đã tạo nghiệt gì, sao lại sinh ra một nữ nhi như thế."

Đang nói, liền thấy ma ma cùng với tỳ nữ dẫn đoàn người đi đến.

Đi đằng trước chính là Nhiệm Uyển Vân và Trần Nhược Thu. Nhiệm Uyển Vân một thân đạn hoa câu kim bạc la trường bào, nàng vốn là sinh đẫy đà, vấn Nguyên La kế, phát ra vẻ phú quý đoan trang, rất có khí chất của chưởng gia chi mẫu. Trần Nhược Thu thì khác, tuy rằng Thẩm Nguyệt đã mười sáu, nàng vẫn như một thiếu nữ, dịu dàng với yên la quần cùng váy dài xanh biếc, vừa nhìn đã biết xuất thân là môn đệ thư hương.

Mà phía sau hai người là Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh.

Thẩm Nguyệt mặc một thân váy dài hồng nhạt, tóc dài vấn kiểu Phi Tiên kế, điểm thêm một vài viên trân châu hồng nhạt, hạt châu có tỉ lệ vô cùng tốt, tản ra ánh sáng mờ ảo, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Thẩm Thanh đứng kế bên, váy hồng khói thêu mây như ý cùng với hoa hải đường, búi tóc Bách Hoa kế, khí chất trong sáng, cổ tay đeo vòng phỉ thúy, nhìn qua là biết không phải vật thường.

Hai người bọn họ còn trẻ, một người ôn nhu một người hào phóng, y phục đẹp đẽ cùng xa xỉ, sinh ra đã có nhan sắc, lại thêm người đẹp vì lụa, hấp dẫn không ít ánh mắt của thiếu niên lang. Bên nhóm nam tử, một vị đại nhân nhịn không được mà tán thưởng:

"Tiểu thư Thẩm phủ, tướng mạo thật tốt."

"Còn một người nữa."

Thái Lâm gặp được người trong lòng mình là Thẩm Nguyệt, trong lòng đang suиɠ sướиɠ, nghe vậy liền châm chọc nói:

"Thẩm gia còn một vị đích nữ của Thẩm tướng quân, nàng mới là đẹp nhất."

Vị đại nhân kia tựa hồ không để ý đến lời đồn đãi bên ngoài, không biết những tin đồn về Thẩm Diệu, nghe Thái Lâm nói như vậy, còn tưởng rằng là thật, nhân tiện nói:

"Nữ nhi Thẩm tướng quân, tất nhiên sẽ không kém."

"A,"

Thái Lâm cười một tiếng, tùy tay chỉ về hướng đằng sau Thẩm Nguyệt:

"Vậy cũng không phải..."

Lời chưa nói xong, đã bị nuốt xuống. Đằng sau Thẩm Thanh Thẩm Nguyệt đi tới một người, nàng không đứng cùng hai vị tỷ tỷ mà đứng cô đơn đằng sau. Vốn nên nhìn có chút hèn kém nhát gan, co rúm lại vì khiếp sợ nhưng lại không biết vì sao, nàng tuyệt không có vẻ hèn mọn.

Áo được thêu mây bằng chỉ vàng, cùng với váy phượng hoàng đang bay lượn dưới ánh trăng, dưới làn váy được thêu hoa hải đường rất lớn, như nở rộ dưới chân của nữ tử. Mỗi khi nàng di chuyển, từng bước sinh hoa, lay động lòng người.

Có lẽ nàng cảm thấy lạnh nên bên ngoài khoác một chiếc áo choàng xanh liên được làm từ vân ti, nháy mắt liền áp chế màu sắc rực rỡ của hoa hải đường, sinh ra một cỗ uy nghiêm.

Nàng càng tới gần, mọi người càng nhìn rõ dung nhan của nàng. Đó là một thiếu nữ khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, tóc được vấn đơn giản kiểu Thùy Vân kế, đầu chỉ cài một chiếc ngân trâm, phần đuôi của ngân trâm khắc một bông hoa hải đường nhỏ đang nở. Tuy y phục có chút sắc trầm nhưng kết hợp với ngân trâm kia quả thật làm động lòng người.

Vốn dĩ nước da nàng trắng nõn, mặc trang phục xanh liên càng tôn lên vẻ nõn nà của da, đôi mắt trong veo sáng ngời, giống như ánh mắt của một con thú nhỏ đang thu mình, khóe môi hàm chứa ý cười, nhưng tựa hồ lại không phải cười. Cái mũi khéo léo, miệng hồng nhuận. Nhìn qua có chút dễ thương, nhưng nếu nhìn kỹ, mọi người sẽ không nghĩ nàng là một tiểu cô nương.

Có người trời sinh mỹ mạo nhưng không có khí chất, lại có người mặc dù không có dung mạo đẹp nhưng khí chất lại động lòng người. Nữ tử trước mắt bộ dáng thanh tú đáng yêu, nói tuyệt sắc là quá mức nhưng khí chất kia lại làm người khác trầm mê trong đó. Đây là một sự uy nghiêm mà đoan trang, một loại cao quý tao nhã xuất phát từ sâu bên trong, làm cho người ta không dám phát sinh ý nghĩ lỗ mãng.

Mà tư thế khi đi của nàng, cằm hơi nâng, làn váy không có chút động, động tác của hai tay đong đưa vừa phải, không cứng ngắc cũng không tùy ý, như thể nàng đã tập luyện hàng ngàn lần, tinh chuẩn không một lỗi sai.

Loại khí chất cao quý cùng uy nghiêm bao phủ trên người nàng, khiến mọi người nghĩ nàng không phải một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi mà là một quý nhân địa vị không tầm thường đã trải qua thiên chuy bách luyện (sóng gió cuộc đời). Thẩm Thanh Thẩm Nguyệt, Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu bất tri bất giác làm nền cho nàng, như thể bọn họ chỉ là bốn thị nữ đi theo chủ tử. Mà người đi ở cuối cùng, mới là chủ tử chân chính.

"Đây là ai?"

Dịch Bội Lan lẩm bẩm nói, cho dù thân là nữ tử, thấy thiếu nữ này, nàng ta cũng nhịn không được lâm vào thất thần, ở tuổi này làm sao có loại khí độ như vậy được?

"Đây là... khách quý của Thẩm gia sao?"

Bạch Vi hỏi.

"Tựa hồ ta chưa gặp qua người này bao giờ a."

Bên khu nam tử cũng lặng ngắt như tờ, bọn họ nhìn nàng chung quy cũng khác với nhóm nữ nhân bên kia. Những người ở đây đều là quan trong triều, lăn lộn quan trường nhiều năm, bọn họ đương nhiên chỉ cần liếc mắt cũng thấy được sự khác biệt thiếu nữ này, không phải là ngoại hình, mà là khí độ. Đây là khí chất đã trải qua sóng to gió lớn, mới có thể vô cùng bình ổn trầm tĩnh, mà nàng đối diện với những thứ trước mắt, giống như có chút khinh thường.

Như một con báo chạy tới trước bầy cừu, cảm giác vô cùng khác biệt.

"Đây chính là nữ nhi của Thẩm tướng quân sao?"

Vị đại nhân trước đó nói chuyện cùng Thái Lâm ánh mắt có chút kích động:

"Dung mạo thật sự tốt! Có khí độ hơn cả Thẩm tướng quân, đúng là hổ phụ sinh hổ tử!"

"Thẩm Diệu?"

Thái Lâm sửng sốt, tập trung nhìn nàng, rồi thất thanh kêu lên:

"Là Thẩm Diệu?"

Như viên đá rơi vào mặt hồ yên ả, kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngàn sự tò mò. Mọi người im lặng chốc lát, ngay sau đó, nhất loạt đều ồ lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi