TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU

Bên khu nam quyến, ngoại trừ Định vương, chỉ có Chu vương Phó Tu An cùng Tĩnh vương Phó Tu Huyễn là hai vị hoàng tử đến Cúc yến. Thân thể Thái Tử không tốt, cho nên không thể tham gia. Chu vương cùng Tĩnh vương là do Từ Hiền phi sinh, hai người đều tài năng xuất chúng. Chu vương tính tình tự cao tự đại, Tĩnh vương biết thu liễm tính tình, sợ là đã có âm mưu. Hai người này đối với ngôi vị Hoàng Đế như hổ rình mồi, ai ai cũng biết Thái Tử thân mang bệnh tật, rồi sẽ có ngày Hoàng Đế sửa lập Thái Tử. So với Từ Hiền phi vốn được Hoàng Đế sủng ái, mẫu thân Định vương là Đổng Thục phi không được thích cho lắm. Nếu không có Phó Tu Nghi coi như xuất sắc, chỉ sợ ngay cả vị trí tứ phi cũng không thể giữ.

Đời trước, Chu vương và Tĩnh vương bị cuốn vào vòng đoạt đích, lại thả lỏng cảnh giác với Định vương. Phó Tu Nghi cùng Thái Tử giao hảo, thời thời khắc khắc đi theo Thái Tử, tự mình vì Thái Tử đi tìm dược liệu quý hiếm, Hoàng Hậu đối Phó Tu Nghi cũng có chút hài lòng. Vì vậy, mọi người đều cảm thấy Định vương giống như người hầu của Thái Tử. Hơn nữa ngày thường Phó Tu Nghi rất ngay thẳng, không thích tham dự vào việc triều đình, thêm Đổng Thục phi lại là người thận trọng, cả ngày chỉ niệm kinh tụ Phật, lại không có nhà mẹ đẻ cường đại chống đỡ, Định vương Phó Tu Nghi cũng không thể trở mình cũng như tranh đoạt.


Nhưng trên thực tế, cuối cùng người có thể ngồi lên Long ỷ, chính là người mà bọn họ nghĩ đến không thể gây sóng gió gì - Phó Tu Nghi.

Thẩm Diệu cầm một lá bài lên thưởng thức, giống như lá bài này, Phó Tu Nghi từ khi sinh ra đã không có lợi thế, mọi người đều nghĩ hắn không thể xoay chuyển thế cục. Nhưng không ai biết rằng, hắn chưa bao giờ muốn dùng bài trên tay mình. Cái hắn muốn là lá bài cao nhất còn lại trong tay người khác. Mà việc duy nhất hắn phải làm, chính là cướp đoạt.

"Sao ngươi không hề có phản ứng gì vậy?"

Thấy Thẩm Diệu trầm mặc không nói, ánh mắt cũng không nhìn say mê Phó Tu Nghi, Phùng An Ninh có chút kỳ quái:

"Ngươi không phải thích hắn sao?"

Thẩm Diệu ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Phùng An Ninh cả kinh, cái liếc mắt kia đầy sắc bén khiến đáy lòng nàng không khỏi phát lạnh, suýt chút nữa quỳ xuống. Nàng cũng không biết sao lại có cảm giác này, nhưng chính bản năng nàng biết vừa rồi lời nói của mình làm cho Thẩm Diệu mất hứng. Nàng dừng một chút, nói:


"Kỳ thật ta cũng không thích hắn cho lắm, trên đời làm sao có người hoàn hảo như vậy được? Hắn cũng vậy thôi."

Lúc này Thẩm Diệu nhìn Phùng An Ninh vô cùng nghiêm túc. Nàng không nghĩ tới, một tiểu thư lúc nào cũng kiêu căng cũng có thế nhìn ra tầng ý nghĩa này. Có bao nhiêu nữ tử mê luyến Phó Tu Nghi, chỉ cần hắn nguyện ý, những nữ tử này có thể vì hắn mà làm tất cả. Như thế nào lại có nữ tử không thích hắn cơ chứ?

Thẩm Diệu chậm rãi nói:

"Xem ra ngươi đã có người trong lòng."

"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng An Ninh nhất thời đỏ bừng:

"Đừng vu khống bậy bạ."

Thẩm Diệu cũng không cùng nàng nói chuyện nữa, chuyện tâm sự của tiểu cô nương gia, Thẩm Diệu cũng không muốn biết nhiều.

Nàng tự có tâm sự của chính mình.

Bái thiếp của Cúc yến đều được thu lại, xem ra người đã đến đông đủ.


Các ma ma đem những chậu cúc đặt phía dưới, làm nổi bật đài cao bên trên. Cách bài trí như vậy khiến đài đấu không có cảm giác thô tục. Tiên Hoàng từng đứng ở đây làm lễ tế thiên, vì vậy nơi đây cũng được lây dính long khí. Hai bên cắm quân cờ, binh lính mặc lễ phục đầu buộc khăn đỏ, lớn tiếng nổi trống.

Tiếng trống ùng ùng vang lên tận phía chân trời, nhạc công cũng bắt đầu gảy đàn, tấu một bài "Hiền sĩ khúc". Ngụ ý rằng Hoàng thất cầu hiền tài, hôm nay khảo nghiệm vì giang sơn Minh Tề tuyển nhân tài, tuyển ra chính quốc chi tướng.

Tiếng trống hòa cùng nhạc khúc vô cùng hào hùng vang lên, mang theo sự khích lệ hùng dũng, làm cho lòng người bất giác trào dâng mãnh liệt. Ở đây hơn phân nửa là thiếu niên lang, đang trong thời điểm nhiệt huyết nhất, hòa mình cùng nhạc khúc, hận không thể đem tài hoa của chính mình thể hiện trước mặt mọi người, vì tương lai tốt đẹp của Minh Tề, lưu lại nét bút đặc sắc trong sử sách Minh Tề.
Mặc dù là nữ nhi gia cũng không nhịn được toát ra vẻ mặt kích động. Các nàng tuy rằng không thể giống như nam nhi vào triều phong quan, nhưng phụ thân và ca ca các nàng lại là trụ cột của đất nước. Gia tộc chính mình cũng từng đỉnh thiên lập địa, nhận được vinh hoa, đắm chìm trong thánh sủng của Hoàng thất, trong lòng các nàng tràn đầy cảm kích.

Toàn bộ khách nhân ở đây bao phủ trông hoàng ân cuồn cuộn mênh mông, lòng người kích động, thành kính. Duy chỉ có một người mâu quang lạnh lùng, không có lấy một tia động dung.

Ánh mắt Thẩm Diệu dừng trên người nhạc công ngồi vị trí trung tâm, Hoàng thất Minh Tề yêu thích nhất chính là như vậy, gợi lên tâm tư muốn trả nợ nước cho nhóm thiếu niên lang, lợi dụng bọn họ vì Hoàng thất mà cống hiến sức lực, nhưng đến cuối cùng, một khi giang sơn bình định, những người nhiệt huyết đổ mồ hôi và máu vì Minh Tề lại không có kết cục tốt đẹp.
Thỏ khôn tử, chó săn phanh. Mỗi lần có Tân hoàng kế nhiệm, đều diệt trừ những đại thần tiền triều. Nhất là những cận thần đã trải qua thời kỳ hắc ám đoạt đích, từng chứng kiến sự dơ bẩn cùng âm mưu tranh quyền đoạt vị, làm sao Hoàng thất có thể cho bọn họ từng bước thăng chức?

Nhạc khúc lúc này nghe thật hùng hồn, nhưng rất nhanh thôi nó sẽ biến thành tang khúc đòi mạng. Mà những nam nhi ở đây đang đắm chìm trong sự quyết tâm cống hiến cho đất nước, ngày sau sẽ chết dưới những âm mưu đen tối đấu đá lẫn nhau trong Hoàng thất, trở thành vật hy sinh vô tội.

Nàng không thể cứu hết người trong thiên hạ, nhưng chí ít nàng có thể bảo vệ được người nhà của mình.

Thẩm Diệu nhẹ nhàng vung tay lên, góc áo tay phải nháy mắt xẹt qua bàn bên cạnh, chén nước trà trong veo thuận thế rớt xuống đất, "ba" một tiếng, thanh âm thanh thúy vang lên trong hội trường. Vốn dĩ không nên nghe thấy, nhưng tiết tấu nhạc khúc đang cao trào, giống như những sợi tơ đang được đan một cách êm đẹp trên khung cửi, chỉ cần một sợi rối cũng khiến cả bố cục loạn thất bát tao (mất trật tự, tán loạn).
"Băng" một tiếng, liền quấy rầy tiết tấu của khúc nhạc.

Giống như tỉnh giấc sau đại mộng, Phùng An Ninh lập tức phục hồi tinh thần, nhìn thấy Thẩm Diệu đang từ từ nhặt các mảnh vỡ chén trà lên, mỉm cười nói:

"Xin lỗi, trượt tay."

Các nhạc công trên đài đang kịch liệt đánh tiết tấu, không ngờ bị tiếng vang kia làm nhạc khúc cầm huyền bị lệch nhịp, làm đầu óc bọn họ nổ tung, cơ hồ đau đến ngất xỉu.

Loại nhạc khúc này do Minh Tề học được từ người Tây Dương, trong đó có chút mê hoặc. Giai điệu có thể kích động cảm xúc lòng người, hơn nữa đây lại là chiến khúc, cơ hồ đem chiến ý trong tâm mỗi người cùng ý nguyện trung thành bộc lộ ra ngoài. Nếu khúc nhạc này được hoàn thành, sợ là sẽ khiến mọi người nơi đây biến thành ngu trung (trung thành một cách ngu ngốc, mù quáng).
Sau khi Thẩm Diệu trở thành Hoàng Hậu mới thấy được sự đáng sợ của loại nhạc khúc này. Hoàng thất Minh Tề dùng bản khúc để mê hoặc những thần tử trẻ tuổi, làm cho bọn họ vì hoàng gia mà tự nguyện xung phong. Thời điểm Hung Nô xâm chiếm, hoàng thất cho rất nhiều Ngự Lâm quân thủ hộ đô thành, đồng thời chiêu mộ tân binh đi biên quan, ngày đó trên thành đài nhạc công tấu khúc nhạc này, khiến cho những thanh thiếu niên tòng quân một đi không quay đầu, có người chưa đến tuổi cập kê.

Bị Thẩm Diệu cố tình cắt ngang, tác dụng của tấu khúc này cũng chưa đạt tới đỉnh điểm, cuối cùng tiếng đàn không còn sự mãnh liệt ban đầu, trở thành khúc đàn tấu bình thường. Mà những ý nghĩ quyết tâm tình cảm vừa rồi cũng dần dần tiêu tán, hết thảy khôi phục lại sự bình tĩnh.
Nhưng hành động vừa rồi của Thẩm Diệu rốt cuộc vẫn khiến người khác chú ý. Bên nam quyến, Phó Tu Nghi cùng Bùi Lang nhìn qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi