TRỌNG SINH CHI TƯỚNG QUÂN



C41.

Tình đậu (trung)
2020.12.02 ~ 2020.12.08
Trải qua ngày đó cơ hồ cùng Vệ Cẩm Hoa thẳng thắn nói hết mọi chuyện, Vệ Cẩm Dương cũng đã từ bỏ cái ý tưởng hão huyền muốn kéo ra khoảng cách với y, hắn nghĩ xong rồi, hiện tại nên như thế nào qua thì cứ thế mà qua.

Suy nghĩ càng nhiều, cũng chỉ là cho chính mình thêm càng phiền não mà thôi.

Nghĩ thông suốt rồi, nhật tử của Vệ Cẩm Dương cũng không có biến hóa to lớn gì, như cũ là nên luyện công thì luyện công, nên làm gì thì cứ việc đi làm.

Chẳng qua, hắn cảm thấy khoảng cách lúc trước hắn cố tình kéo ra vẫn nên do chính hắn chủ động kéo về thì tốt hơn, đoạn tình cảm huynh đệ này đối với hắn mà nói cũng không phải dễ dàng có được.

"Tiểu Dương", Vệ Cẩm Dương vừa luyện xong công khóa của hôm nay, còn chưa kịp bỏ cung tên xuống nghỉ ngơi, phía sau liền truyền đến tiếng nói thanh thúy dễ nghe của tiểu nữ tử.

Năm nay Vệ Minh Châu mười hai tuổi, đúng là độ tuổi duyên dáng yêu kiều (1), hoa dung vừa nở (2).

Mấy năm này nàng đã không còn tập võ cùng Vệ Cẩm Dương, chỉ có thể đứng phía xa xa, hai mắt khát khao mà nhìn.

Nữ hài tử nhà người ta dù sao cũng không thể cứ mãi đi theo đám nam nhân bọn họ luyện võ, luyện ra một thân cơ bắp thì thật là không nỡ nhìn a.

Cho nên Tử Vân đệ nhất mỹ nhân tương lai cuối cùng ở giữa mỹ mạo và sở thích vẫn là chọn mỹ mạo.

"Minh Châu, sao ngươi lại tới đây?" Lúc này Vệ Minh Châu không phải hẳn là đang ở trù phòng cùng tiểu di học nấu ăn sao? Vệ Cẩm Dương lộ rõ kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Cho dù không học võ, mấy năm nay nhật tử của Vệ Minh Châu cũng không hề nhàn rỗi.

Mỗi ngày đều có một bó lớn công khóa được tiểu di an bài sẵn đang đợi nàng, từ nữ hồng đến trù nghệ, tóm lại chỉ cần là kỹ năng đại gia khuê tú phải có, nàng đều phải học.

"Ngươi không cần đề cập tới, cái gì nấu ăn, may vá, thêu thùa toàn bộ căn bản đều không thích hợp với ta.

Thật không biết mẫu phi vì cái gì nhất định bắt buộc người ta phải học a." Vệ Minh Châu bất mãn đô đô cái miệng nhỏ, có chút khó thở ngồi xuống ghế dài trên sân.

"Tiểu di cũng là vì tốt cho ngươi." Vệ Cẩm Dương trả lời nước đôi, cũng không dám nói giúp cho ai.

Tuy rằng một cái tướng môn hổ nữ bị bắt buộc học nữ công thật sự rất thảm, nhưng cũng đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ (3) a.

Từ sau khi trọng sinh, hắn càng thêm minh bạch tình thân có bao nhiêu quý giá, tình thương của nương lại càng cao cả vĩ đại.


"Ta mà là nam hài tử thì tốt rồi, không cần bị mẫu phi ép buộc học mấy thứ kia, còn có thể cùng ngươi, còn có ca ca, mấy vị biểu ca đi quân doanh." Vệ Minh Châu nghiêng đầu, buồn bực dùng tay vân vê góc áo của chính mình, lại bỗng dưng giống như nghĩ đến chuyện gì mà ngẩn đầu nhìn Vệ Cẩm Dương, "Đúng rồi, tiểu Dương ngươi mấy tháng sau liền cùng ca ca bọn họ đi quân doanh.

Nghe nói vào quân doanh liền nửa năm mới có thể ra ngoài một lần, ta sắp không thể thấy ngươi trong một khoảng thời gian rất dài a, đến lúc đó sẽ không còn ai chơi với ta."
Vệ Cẩm Dương năm nay mười ba tuổi.

Từ năm sáu tuổi, hắn đã trước sau ở chỗ Vu Minh Trung, Lưu Tùng Bách, Vệ Thiệu Đường ba vị Tử Vân tướng lãnh học tập binh pháp, kinh nghiệm thực chiến cùng võ nghệ.

Đây là hắn nỗ lực vì chính mình một ngày kia có thể ở trong quân làm nên tên tuổi, tìm kiếm cơ hội ra trận giết địch, kiến công lập nghiệp, trở thành một thế hệ thiên cổ danh tướng.

Mà hai tháng sau, chờ Vệ Minh Lãng trở về, hắn có thể cùng bọn "chiến hữu" tiến vào quân doanh đã tha thiết mơ ước bấy lâu, đi phấn đấu vì lý tưởng của chính mình.

Nhắc tới tin tức như vậy, cho dù là vô tâm vô phế như Vệ Cẩm Dương cũng không thể không hưng phấn.

"Không quan hệ, chờ đến khi được nghỉ phép, ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi chơi, đến lúc đó ta lại kể cho ngươi nghe ở trong đó có gì vui." Vệ Cẩm Dương nhắc tới an bài sau hai tháng nữa, liền không khỏi cả người nghiêm túc hẳn lên, tràn ngập trông đợi vào cuộc sống tương lai ở trong quân, ánh sáng đều từ trong mắt tràn ra.

Cho dù nghe Vệ Cẩm Dương nói như vậy, Vệ Minh Châu cũng không dậy nổi hứng thú với khuê tú khóa trình của mình.

Tiểu cô nương buồn bã ỉu xìu nhìn nhìn mặt bàn, cử chỉ đều có chút uể oải, tựa như một con chim sơn ca sắp bị nhốt vào lồng.

"Đúng rồi, tiểu Dương, ngươi đêm nay ở lại nhà của ta hay là sang phủ của ngoại tổ phụ?" Vệ Minh Châu có chút rầu rĩ nhìn Vệ Cẩm Dương, hỏi sang chuyện khác.

"Đều sẽ không, ta đêm nay phải hồi cung." Nghe Vệ Minh Châu hỏi, Vệ Cẩm Dương chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là tâm tình phức tạp đưa ra quyết định.

Hắn lập tức liền phải vào quân doanh, nếu có điều gì không bỏ xuống được đại khái chính là Vệ Cẩm Hoa ngày hôm qua cùng hắn nói chuyện rất lâu.

Hắn biết bản thân rất quan trọng đối với Vệ Cẩm Hoa, quan trọng tựa như cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà người rơi xuống nước muốn bắt lấy.

Thời gian trước hắn đã cố tình lảng tránh y, thời gian sau lại phải tiến quân doanh, cho nên hai tháng này có thể là khoảng thời gian cuối cùng huynh đệ bọn họ có thể thân mật ở cùng nhau.

Liền tính hắn đã đáp ứng sẽ không xa cách Vệ Cẩm Hoa, nhưng sau này khả năng phải đến nửa năm mới gặp mặt một lần, y còn xem hắn quan trọng như hiện tại sao? Hắn cũng không xác định.

Nhân tâm dễ đổi, là hiểu biết lớn nhất của hắn về thế giới này sau khi trọng sinh.

Hắn là kiểu người rất lười, không quá nguyện ý hao hết tâm tư đi tự hỏi một vấn đề, hoặc là đi tính kế người khác, sống như vậy thật sự quá mệt mỏi.

Đối với sự việc không xác định, hắn sẽ lựa chọn tiếp tục lặng yên quan sát (4), để cho mọi chuyện phát triển thuận theo tự nhiên.


Nếu Vệ Cẩm Hoa không đổi, hắn nhất định cũng sẽ không thay đổi; nếu Vệ Cẩm Hoa thay đổi, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận.

Cho nên việc hắn có thể làm lúc này chính là nắm chặt thời gian còn lại ở bên cạnh Vệ Cẩm Hoa, hưởng thụ hai tháng mà sau này có thể trở thành đoạn thời gian vui vẻ cuối cùng của huynh đệ bọn họ.

Vệ Cẩm Dương không biết ôm cái dạng gì tâm tình, ngay cả cơm trưa cùng bình thường nên đến chỗ ngoại tổ phụ thảo luận cách sinh tồn trong quân ngũ, đều lược bỏ, sau khi hồi cung cũng không về chỗ ở của mình, liền trực tiếp đến Vinh Hoa Điện.

"Nhị điện hạ, ngài hôm nay như thế nào lại đến đây?" Hỉ Phúc đứng ở cửa nhìn thấy Vệ Cẩm Dương thì thập phần kinh ngạc.

Trong các vị hoàng tử, Nhị điện hạ là người có quan hệ tốt nhất với Thái tử gia.

Nhưng Nhị điện hạ trưởng thành cũng liền có việc bận của riêng mình, hai huynh đệ đã không còn như lúc nhỏ Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu.

"Ta tới không đúng lúc sao?" Nhìn trên mặt Hỉ Phúc hiện rõ kinh ngạc, Vệ Cẩm Dương buộc miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Chẳng lẽ thời điểm này hắn không nên đến sao? Từ sau khi Vệ Cẩm Hoa trực tiếp quản lý triều chính, thuộc hạ trong tay y càng nhiều, bí mật cũng càng nhiều.

Trong tay quân vương há có thể không có một ít bí mật không muốn người biết, làm thần tử thì tốt nhất là không nên nhìn đến, thậm chí nếu không may phát hiện ra thì cũng phải giả bộ hồ đồ.

Tình hình này, hắn có nên giả vờ như chỉ là tình cờ đi ngang qua? Vệ Cẩm Dương âm thầm cân nhắc.

"Đúng lúc, đúng lúc, quả thực là quá đúng lúc, Nhị điện hạ ngài tới thật là quá kịp thời!" Nhìn Vệ Cẩm Dương xoay người giống như muốn đi, Hỉ Phúc có chút kích động kéo hắn lại, cơ hồ là hấp tấp túm lấy hắn mang vào Vinh Hoa Điện, "Vạn đại nhân liền phải trông cậy vào ngài.

Nô tài còn đang suy nghĩ muốn tìm vị đại nhân nào tới khuyên nhủ Thái tử gia, ngài liền đưa tới cửa, thật sự là quá tốt a!"
Vệ Cẩm Dương vô ngữ bị Hỉ Phúc lôi kéo vào đại môn Vinh Hoa Điện, hắn hoàn toàn không hiểu lời Hỉ Phúc nói là có ý gì.

Chậc, Yến vương điện hạ tỏ vẻ, thế giới này thật sự biến hóa quá nhanh, đã không phải hắn bực này phàm nhân có thể khống chế.

Vệ Cẩm Dương bị Hỉ Phúc một đường lôi kéo đến thư phòng của Vệ Cẩm Hoa, còn chưa đến cửa phòng, đã nghe thấy tiếng Thái tử gia quát lớn, sợ tới mức trái tim nhỏ của hắn cũng run lên.

"Ngươi lơ là công vụ, cô phụ hoàng ân, luận tội đáng phải xử trảm.

Vạn Hưng, ngươi thân là mệnh quan triều đình, Hộ bộ thượng thư, Hộ bộ phát sinh thâm hụt lớn như vậy, không thể kịp thời cứu trợ đợt hạn hán này, thậm chí lại giấu giếm không báo, ngươi còn muốn giảo biện?" Tiếng quát lớn truyền ra từ thư phòng chứng tỏ chủ nhân của nó hiển nhiên là rất tức giận, tức giận đến cực điểm.

Giọng nói của Vệ Cẩm Hoa vốn dĩ rất dễ nghe, lại thêm y đối với Vệ Cẩm Dương luôn là vô hạn ôn nhu, nên hắn chưa bao giờ nghe từ y phát ra loại thanh âm khiến người ta sợ hãi này, thậm chí hoàn toàn tưởng tượng không ra y tức giận đến tột cùng sẽ có bộ dáng gì.


Bởi vậy, hiện tại hắn đứng ở ngoài cửa nghe thấy Vệ Cẩm Hoa giận không thể át phát cơn thịnh nộ, bản thân sinh ra một loại ảo giác cực độ không chân thật.

Người đang ở bên trong thật sự là Vệ Cẩm Hoa sao? Không phải là kẻ giả mạo nào đó có giọng nói giống hệt y đi? Vệ Cẩm Dương có chút mờ mịt vô thố mà nâng chân bước theo Hỉ Phúc tiếp tục đi về phía trước.

"Mong điện hạ bớt giận.

Vi thần cai quản bất lực, để cho quan lại dưới quyền Hộ bộ bao che cho nhau, dối trên gạt dưới, vì thu lợi cá nhân mà làm trái pháp luật (6), vi thần quả thật tội không thể tha.

Nhưng thỉnh điện hạ suy xét đến chân tướng còn chưa rõ ràng, cần có người đứng ra (7) kiểm chứng, khẩn cầu điện hạ ban cho thần một cơ hội lập công chuộc tội (8)." Vạn Hưng thấy Thái tử phát uy, trong lòng vô cùng khiếp đảm, lời nói ra cũng mang theo nho nhỏ run rẩy, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, Hỉ Phúc công công đi tìm viện binh như thế nào còn chưa quay lại a.

Vừa nghe Vạn đại nhân bên trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Hỉ Phúc vội vàng ba bước nhập thành hai bước đi tới.

Vạn đại nhân là môn sinh đắc ý của Lâm tướng a, không thể để Thái tử gia trong lúc tức giận liền đem nhân gia chém mất.

Vạn đại nhân làm sao biết được cấp dưới cách hắn mười vạn tám ngàn dặm sẽ gây tai hoạ a.

Nghĩ đến đây, Hỉ Phúc càng thêm sốt ruột, lôi kéo Vệ Cẩm Dương bước đi như bay, vừa tới gần thư phòng liền vội vàng vươn người đẩy cửa ra.

"Ta nói cho các ngươi biết, lần này thỉnh ai đến cũng không có tác dụng, cho dù là ngoại tổ phụ đích thân tới đây, nên phạt vẫn phải phạt, một tội cũng không giảm." Hỉ Phúc vừa mới đẩy ra cửa thư phòng, Vệ Cẩm Hoa cũng không hề ngẩn đầu liền "bang" một tiếng hung hăng đập lên án thư.

Cái đập tay này lực độ cực lớn, làm cho chén trà, văn án, tấu chương, đồ vật trên án thư đều phải chấn động.

Vệ Cẩm Dương thập phần hoài nghi, bằng vào bàn tay tinh tế mảnh mai xinh đẹp kia của Vệ Cẩm Hoa như thế nào có thể làm ra được, thật sự là quá lệnh người kinh ngạc a.

Chúng lão thần đang quỳ phía dưới, người nào người nấy tuổi đời đều đủ cho y kêu gia gia, nhìn thấy Thái tử phát hoả, đáy lòng âm thầm kêu khổ, lúc nhìn thấy cứu binh mà Hỉ Phúc mời tới liền trực tiếp cảm thán đời này xong rồi.

Ngươi tốt xấu gì cũng mời Lâm tướng đến đây a, đem cái tiểu hài tử mười ba tuổi tới thì dùng được cái rắm!
Vệ Cẩm Dương nhìn trước mắt một màn, chỉ cảm thấy thế giới này biến hóa thật sự quá nhanh, rõ ràng hôm qua hắn mới gặp Vệ Cẩm Hoa, vậy mà hôm nay bỗng nhiên có chút không nhận ra người này.

Bao nhiêu ngôn ngữ đều kẹt lại trong cuống họng (9), hắn rối rắm đứng trước cửa thư phòng, chỉ cảm thấy chính mình không chỗ đặt chân.

"Cẩm Dương", ngược lại là Vệ Cẩm Hoa vừa nhìn thấy đệ đệ nhà mình ngốc lăng lăng đứng ở cửa thư phòng, cả khuôn mặt giận dữ trong nháy mắt liền hòa hoãn xuống dưới, chỉ còn lại một cổ khí thế không giận tự uy (10).

Có một loại người trời sinh chính là có khí thế của bậc đế vương, cao cao tại thượng.

Tác giả có lời muốn nói: 【 Quốc khánh tiểu kịch trường 】
Đương Thịt Dê Bao trở thành hoàng hậu, bởi vì hình tượng thập phần bình dị gần gũi, rất nhiều đại thần đều lén nói với hắn, mong hắn hảo hảo trông chừng Hoàng Thượng, đặc biệt là thời điểm Hoàng Thượng tức giận, nhất định phải ôm thật chặt, ngàn vạn lần không cần thả ra, nếu là xui xẻo ra được, cũng nhất định phải nhìn chằm chằm, đừng để Hoàng Thượng rời khỏi tầm mắt của hắn a.

Hoàng Tang cho rằng: các vị ái khanh nói rất đúng!
Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại.

Ngày mai khả năng chỉ có canh một.

~~~~~

(1)
"Đình đình ngọc lập" (亭亭玉立): dáng đứng như ngọc, miêu tả dáng người (thường là nữ nhân) mảnh mai, thướt tha, dong dỏng cao.
(2)
"Dung sắc sơ thành" (容色初成): dung mạo, nhan sắc mới bắt đầu thành hình.
(3)
"Khả liên thiên hạ phụ mẫu tâm" (可怜天下父母心): Thương thay cho tấm lòng của người làm cha mẹ trong thiên hạ.
i.

Đây là câu cuối của bài thơ do Từ Hi Thái hậu viết tặng đại thọ 70 tuổi của mẫu thân, cũng là bài thơ duy nhất bà sáng tác được lưu truyền:
"Thế gian đa ma tình tối chân
Lệ huyết dung nhập nhi nữ thân
Đàn kiệt tâm lực chung vị tử
Khả liên thiên hạ phụ mẫu tâm."
Dịch nghĩa:
"Tình yêu của cha mẹ là thứ tình cảm chân thành nhất trên thế gian
Máu và nước mắt chảy vào trong cơ thể con cái
Vắt kiệt tâm lực suốt đời vì con
Thương thay cho tấm lòng của kẻ làm cha mẹ trong thiên hạ."
(5)
"Tiêu bất ly Mạnh Mạnh bất ly Tiêu" (焦不离孟孟不离): nói về Tiêu Tán và Mạnh Lương, là hai vị tướng trong "Dương gia tướng diễn nghĩa", là hai người bằng hữu vô dùng gắn bó thân thiết, cùng tiến cùng lui.
(6)
"Tuẫn tư uổng pháp" (徇私枉法): vì mưu lợi cá nhân mà làm trái pháp luật.
i.

Tội "tuẫn tư uổng pháp" bên Trung: nhân viên tư pháp làm trái pháp luật vì mưu cầu việc riêng, biết rõ chân tướng lại truy tố người vô tội để bao che cho kẻ có tội, cố tình che giấu sự thật trong các phiên tòa hình sự; hành vi phán quyết sai luật; là hành vi thiên vị, hám lợi trong tố tụng hình sự.
(7)
"Khuyển mã chi lao" (犬马之劳): sẵn sàng vì quân vương mà chạy như một con ngựa; sẵn sàng nghe theo người khác điều khiển mà làm việc.
(8)
"Tương công thục tội" (将功赎罪): lấy công trạng bù lại lỗi lầm.
(9)
"Nột nột" (呐呐): mô tả giọng nói khàn đục hoặc không rõ ràng, nói chậm hoặc nói lắp, như thể còn nguyên trong miệng.
(10)
"Bất nộ tự uy" (不怒自威): không giận nhưng vẫn có dáng vẻ uy nghiêm khiến người khác kính sợ, tự thân phát ra uy phong.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Chương này làm tui nhớ đến "Bạo quân" của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa.
Hoàng thượng: *nổi trận lôi đình*
Chúng đại thần: Hoàng hậu điện hạ, ngài mau mau trở về a, cứu cứu mạng a.
Truyện này hay cực kỳ, nhiệt liệt đề cử.

Tui cuồng Chử Thiệu Lăng, mê muội-ing.
./..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi