TRỌNG SINH CƯNG CHIỀU EM TRAI NGỐC


Trầm mặc nhìn video hướng dẫn trước mặt, Quân Thiên Hàn thật sự lực bất tòng tâm rồi.

Làm theo nhưng hắn thấy lạ lắm, bánh bột hoàn toàn không dính vào nhau, mặc hắn ra sức nặn cũng chẳng ăn thua tí nào.
Bé con bên cạnh nhìn hắn xoay sở đến vui vẻ, tinh nghịch cầm ly nước hí hoáy làm đổ một chút ra bánh, Quân Thiên Hàn ngăn không kịp chỉ có thể thở dài, đem bột bánh trên bàn tính đổ đi, cánh tay lại chợt khựng lại.

Chỉ thấy chỗ bột vừa rồi dính chút nước lại trở nên mềm mịn đến lạ, nhào nặn cũng dễ hơn.
Quân Thiên Hàn ngớ người bật lại video từ đầu, sau đó liền đứng ngốc ra đó.

Hồi thần liền quay qua nhìn bé con, chỉ thấy Bảo Bảo tươi cười cầm nắm bột thừa làm dây hết ra người, hai má bánh bao nhỏ trắng nõn dính bột lại phá lệ kinh hồn đoạt phách, hắn tối mắt tự nhiên bước qua cắn một cái, kết quả dính ngay một bàn tay đầy bột vào mặt.
" Tính ám sát chồng em à? " Hai tay hắn chống bên người bé con, đầu dụi dụi mặt bé, trầm thấp mà lên tiếng.

Dường như Bảo Bảo biết mình có lợi thế, cười khanh khách " tô son trát phấn " lên mặt hắn mấy phát nữa, ngón tay nhỏ nhắn với đến tô bột hòng lấy thêm dụng cụ gây án.
Quân Thiên Hàn lập tức nắm lấy tay nhóc nghịch ngợm này, phủi sạch bột rồi rửa cẩn thận, đem nhóc đặt vô chiếc ghế gần đó, đanh mặt đe doạ: " Không được nghịch nữa, Hàn Hàn không chơi với em nữa đâu! "

Phong Miên nhìn chằm chằm hắn, một lúc liền ngoan ngoãn ngồi im, tuy gì cũng không nói nhưng gương mặt kinh diễm kia lại ủy khuất đến lạ.

Quân Thiên Hàn biết mình hơi nặng lời, lại hôn lên miệng nhỏ trấn an vài cái, ôm người vào lòng vỗ về: " Không phải anh mắng em; cục cưng, là anh sai, em ngồi đây chơi để anh làm bánh cho Bảo Bảo được không hửm ? "
Bé con gật gật đầu, đưa tay lên với lấy mặt hắn, dùng sức hôn lấy: " Bảo Bảo sai rồi ...!ạ ! "
Quân Thiên Hàn híp mắt hưởng thụ, đáy lòng toàn là ý cười.

Vợ hắn sao có thể nghe lời đến vậy cơ chứ, đúng là độc nhất vô nhị, là người của hắn.

Cũng chỉ có thể là người của hắn thôi.
Yêu thương âu yếm bé vợ một hồi, hắn quay lại bắt đầu với trận chiến bột mì của mình.

Sau một hồi tái chiến, bánh bột hình thỏ hoàn thành, nhưng nhìn có vẻ không giống lắm.

Hắn che chắn đi tầm mắt tò mò của bé con, chòng chọc nhìn đống bột nhão trước mặt, kiểu gì cũng không nhìn ra được là thỏ nhỏ đáng yêu.

Bánh bột nào cũng y như dị dạng, hình chẳng ra hình, méo xẹo như nặn qua loa cho có, chẳng lấy tí kĩ xảo nào.
Quân Thiên Hàn thầm nhủ trong lòng, hình tượng không quan trọng, quan trọng mới là chất lượng.

Hắn mang theo tâm tình vui sướng mà bỏ bánh vào lò nướng, trong thời gian chờ liền ôm bé con lên nô đùa một hồi.
" Tinh tinh " hai tiếng, báo hiệu bánh đã chín, Bảo Bảo cũng sáng mắt nhìn qua.

Quân Thiên Hàn mỉm cười hôn lên mũi bé, đứng dậy đeo găng lấy bánh ra.


Ừm...!mùi có vẻ rất thơm, chắc chắn là ngon rồi.

Hắn không tin mình làm bánh tình yêu bằng cả tấm lòng cho vợ như vậy mà lại khó ăn được.
Bảo Bảo hào hứng cầm lấy bánh nhỏ được hắn tận tình thổi nguội cho, hơi ngẩn người nhìn hình dạng kì dị kia, có chút lạ lẫm thắc mắc nhìn hắn: " Hàn Hàn, con...!gì đây ? " Xong chưa để hắn nói, hai tay mũm mĩm bóp bóp: " Thỏ...!thỏ đâu rồi ? "
Quân Thiên Hàn mặt đầy hắc tuyến im lặng một hồi, hôn trán bé vợ một cái, rất có thiện chí đáp lời: " Anh để bánh trong lò lâu quá nên bị chảy ra rồi, lần sau anh làm bánh đẹp hơn cho em được không ? "
Nhìn ánh mắt kiên định của anh trai nhỏ, bé sẽ không trách Hàn Hàn đâu.

Dù gì đây cũng là bánh Hàn Hàn làm cho bé, không thể không thích được, bé sẽ khiến Hàn buồn mất.

Nghĩ là làm, Bảo Bảo sờ sờ bánh bột, khoanh tay hướng hắn mở to đôi mắt tròn lóng lánh nước, nói: " Bé cảm ơn anh nhiều ạ ! "
" Ừm, ngoan lắm, em ăn thử đi xem ngon không ? " Quân Thiên Hàn cưng chiều xoa đầu bé con, nói khẽ.
Phong Miên cầm bánh lên cắn nguyên một ngụm to, nhai được vài miếng liền khó chịu nhăn mặt, lệ cũng đọng lại nơi khoé mắt, khiến Quân Thiên Hàn hoảng hốt giơ tay ra đưa trước miệng bé: " Nhả ra tay anh! "
Bé con lắc đầu vài cái, vốn định nuốt xuống nhưng chịu không được phải nhả ra, hắn nhanh tay đút nước hoa quả cho bé con, tiện quăng luôn khay bánh kia đi.
" Sao, khó ăn lắm à ? " Hắn cầm lấy miếng bánh dở trên tay bé con, cũng cắn lên chỗ vừa rồi bé đụng qua, lập tức nhíu mày, sao lại mặn thế nhỉ ?
Vắt óc ra nghĩ ngợi một hồi, khẽ liếc qua kệ bếp, hắn triệt để chết tâm rồi, thế mà lại lấy nhầm lọ muối thay vì là đường, bảo sao khó ăn là đúng rồi.


Hắn xót xa hôn lên khoé mắt bé con, rất không có tiết tháo vươn đầu lưỡi nếm vị mặn chát của những giọt nước mắt lăn trên má bé, ho.an ái vành tai nhỏ theo thói quen, dịu dàng cất tiếng: " Lần sau không ăn được nhả luôn ra nghe chưa? Đừng cố nuốt, anh đau lòng.

"
Bảo Bảo nghe lời gật đầu, rúc vào lòng Quân Thiên Hàn, ánh mắt nhìn qua khay bánh kia, ấm ức dụi dụi lồng ngực hắn.
Hắn xót bảo bối chết đi được, hết hôn lại ôm suốt đường trở về phòng, cho bé con uống tạm ly sữa ấm.

Bảo Bảo uống no liền ngủ, Quân Thiên Hàn vuốt ve gương mặt ửng hồng, lặng lẽ cúi xuống ngậm lấy cánh môi anh đào đỏ mọng thoang thoảng mùi sữa một lúc, tiến quân thần tốc thâm nhập từng ngóc ngách tận sâu bên trong, sau liền luyến tiếc mà rời ra, cắn nhẹ lên khoé miệng bé con một cái, thở nhẹ ôm người vào lòng.
Không gian tĩnh mịch đến lạ, theo tâm trạng của hắn mà xoay chuyển.

Quân Thiên Hàn hạ quyết tâm rồi, từ nay về sau phải chăm chỉ học thực, để còn nấu ăn cho bé vợ nhà hắn nữa.

Vậy nên danh sách những việc hàng đầu cần làm của hắn sau trọng sinh liền lặng lẽ xuất hiện thêm một mục cần chú ý...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi