TRỌNG SINH CÙNG TRÚC MÃ VƯƠNG GIA

“Đắc Nguyệt lâu mở bao lâu rồi?” 
 
Ninh Hàn nhìn cách trang hoàng của phòng bao, hỏi.
 
“Chuyện này tại hạ cũng không rõ lắm, nhưng mà Đắc Nguyệt lâu là tửu lầu lâu đời của Nhạn Châu, chắc cũng phải mấy chục rồi.” 
 
Lưu Nhất Thanh rót cho mình chén trà, “Lúc phụ thân của tại hạ còn trẻ thì đã có tửu lầu này rồi, lúc đó có đủ món, giá cả thì phải chăng. Không giống như bây giờ, một mâm điểm tâm phải đến năm, sáu lượng bạc, quá đắt, thật sự không nổi mua.”
 
Hắn nói xong, lúc này mới ý thức mình cằn nhằn trước mặt Ninh Hàn không tốt lắm, xấu hổ ho khan, hỏi: 
 
“Vương gia nghĩ thế nào?”
 
Ninh Hàn nhấp một ngụm trà rồi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, nói: 
 
“Bây giờ phải biết Đắc Nguyệt lâu có Bàn Ninh Châu không, nếu có thì đã bị người Đạt Nhĩ Càn lấy đi chưa, chuyện này rất quan trọng.”
 
“Nhưng ngài đã từng nói bọn Đạt Nhĩ Càn giết người là để hả giận, vụ ở Đắc Nguyệt lâu cũng giống mấy vụ trước, đều có người chết. Nếu vậy thì Bàn Ninh Châu sẽ không ở Đắc Nguyệt lâu chứ”
 
“Không.” 
 
Ninh Hàn nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ một lát, quay đầu nói, “Không giống.”
 
“Người Đạt Nhĩ Càn biết Ôn Tư Nguyên đã đi cầm Bàn Ninh Châu, sau đó sẽ rất loạn, bọn chúng không chờ nổi, chỉ có thể tìm khắp các hiệu cầm đồ. Lúc này bọn chúng đã không còn trộm nữa, mà là cướp, bởi vậy trong hai vụ án trước, người chết đều là ông chủ của hiệu cầm đồ, còn của cải của họ đều bị dùng đập bể để hả giận.”
 
“Nói vậy thì…… Chẳng lẽ Ôn Tư Nguyên không nói cho chúng biết đã bán Bàn Ninh Châu ở đâu sao?” 
 
Lưu Nhất Thanh thấy khó hiểu.
 
“Ừ.” 
 
Ninh Hàn gật đầu, “Cho dù xuất phát từ lý do gì, Ôn Tư Nguyên không cho hung thủ biết tung tích của Bàn Ninh Châu, điều này đã trực tiếp dẫn đến hành vi điên cuồng của bọn chúng sau này.”
 
“Vụ án ở Đắc Nguyệt lâu thì khác.” 
 
Ninh Hàn vuốt v e cái nhẫn trên ngón cái theo bản năng, “Nếu bọn Đạt Nhĩ Càn chỉ tới để thử vận may thì nhất định sẽ tìm tới lão bản của Đắc Nguyệt lâu, tra hỏi ông ta đã thấy Bàn Ninh Châu chưa. Vậy thì người chết sẽ không phải là Vương Bạch.”
 
Hắn mới xong, sắc mặt Lưu Nhất Thanh đã thay đổi: 
 
“Nếu nói vậy thì người chết sẽ là ông chủ của Đắc Nguyệt lâu! Nhưng bây giờ Đắc Nguyệt lâu vẫn đang mở cửa, có nghĩa là……”
 
“Có nghĩa là người Đạt Nhĩ Càn không đến bừa,” Ninh Hàn trầm giọng nói, “Đây là mục tiêu của bọn chúng, khả năng lớn là Bàn Ninh Châu đang ở đây.”
 
“Đúng, đúng, chính là như vậy!” 
 
Lưu Nhất Thanh như nhớ tới điều gì, nói, “Lão bản của Đắc Nguyệt lâu cũng được coi là gia nghiệp lớn, sưu tầm không ít kỳ trân dị bảo, nhưng ông ta thích tổ chức đấu giá từ thiện mấy món đồ đó để quy đổi thành vàng, bạc trắng. Mấy hôm trước Đắc Nguyệt lâu vừa mới tổ chức xong.”
 
Ninh Hàn trầm tư một lát, ngẩng đầu nói: “Nếu đoán không sai thì chắc là người Đạt Nhĩ Càn đã nhìn thấy Bàn Ninh Châu trong lần đấu giá từ thiện kia, cho nên đã lẻn vào ban đêm, cho nên người bị giết chỉ là tiểu nhị trực đêm.” 
 
“Cho nên việc cấp bách bây giờ của chúng ta là tìm ông chủ của Đắc Nguyệt lâu ——”
 
Không đợi hắn nói hết, Ninh Hàn đột nhiên nhíu mày, giơ tay ra hiệu: “
 
Có người.”
 
Lưu Nhất Thanh lập tức im lặng.
 
Trong phòng nhất thời trở nên im ắng, rất mau, sự yên tĩnh này đã bị phá vỡ, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân không rõ lắm, càng lúc càng lớn, cuối cùng dừng trước cửa phòng họ.
 
“Cốc cốc cốc.”
 
Tiếng gõ cửa vang lên giòn giã, sau đó truyền đến một giọng nói chói tai: 
 

“Lưu Tri châu, tại hạ là ông chủ của Đắc Nguyệt lâu.”
 
“Vào đi.”
 
Cửa được đẩy ra, một nam nhân với thân hình không liên quan tới giọng nói đi vào từ khe cửa, ưỡn bụng, xoa tay cười nói, “Không biết hai vị muốn ăn gì không? Để ta cho người mang lên, đêm nay ta và Lưu Tri châu không say không về!”
 
“Không cần……”
 
Còn chưa để Lưu Nhất Thanh nói hết, ông ta đột nhiên vỗ trán nói: 
 
“Aiya, là ta không đúng, ta còn chưa tự giới thiệu nữa.”
 
Nói rồi phẩy tay áo, chắp tay, nói: 
 
“Kẻ hèn Tống Sách là ông chủ của Đắc Nguyệt lâu, tuy là lần đầu gặp, nhưng đã nghe qua tiếng tăm của Lưu Tri, mong là sau này Lưu Tri châu sẽ đại giá quang lâm nhiều hơn.”
 
Nói rồi phất tay với gã sai vặt đằng sau, nhận lấy cái túi căng phồng trong tay gã sai vặt, vẻ mặt nịnh nọt tiến lên, khẽ nói: 
 
“Lễ vật nhỏ thể hiện chút kính ý, mong Lưu Tri châu sau này sẽ chiếu cố nhiều hơn.”
 
Lưu Nhất Thanh mở túi ra, phát hiện bên trong toàn là vàng!
 
Hắn lập tức nổi giận, ném túi xuống đất, lạnh lùng nói: 
 
“Từ trước đến nay bản quan luôn chướng mắt với thủ đoạn bất chính này, ông chủ Tống không cần phí sức như vậy! Lần này ta đến để tra án, điều tra xong ta sẽ tự rời đi, ngươi cần gì mà phải khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là có tật giật mình?!”
 
Tống Sách không ngờ Lưu Nhất Thanh lại là người như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ, nhưng dù sao cũng là người làm ăn, rất mau đã phản ứng lại, mỉm cười cất túi đi, xin lỗi: 
 
“Là tại hạ không đúng, là tại hạ không đúng, nhưng mà không biết Lưu Tri châu tới tra án gì?”
 
“Mồng tám tháng sáu, Đắc Nguyệt lâu bị mất trộm, tiểu nhị Vương Bạch bị ám sát bỏ mình.” 
 
Ninh Hàn lạnh nhạt mở miệng, “Chúng ta tới tra nguyên nhân cái chết của Vương Bạch.”
 
“À, hóa ra là việc này,” Tống Sách ra hiệu cho gã sai vặt đóng cửa lại, khó khăn ngồi xếp bằng xuống, tự rót cho mình một chén trà, nhìn qua rất ung dung, “Có trách thì trách mệnh của tiểu tử không tốt, buổi tối hôm đó đến lượt hắn gác kho hàng, kết quả là gặp phải bọn giặc cỏ! Ta cũng rất đau lòng, không riêng gì Vương Bạch đã chết, kho chứa bảo bối mất không ít đồ đâu!”
 
Nhìn Tống Sách hoàn toàn thờ ơ, thậm chí còn tiếc vì mất bảo bối, Lưu Nhất Thanh kìm chế cơn tức, hỏi: 
 
“Đêm đó nhà kho mất cái gì?”
 
“Ai u cũng nhiều đồ đó!” 
 
Khuôn mặt mập mạp của Tống Sách đầy vẻ đau lòng, “Một đôi song long đá cẩm thạch trắng, một cây trâm kim ty gỗ, à đúng rồi, còn có một tấm lụa tơ tằm thượng hạng!”
 
“Những tên đạo tặc đó đã lấy đi những bảo vật đáng giá trong nhà kho,” Tống Sách cười nhìn về phía Lưu Nhất Thanh, “Lưu Tri Châu, ngài phải nhanh chóng phá được án, tìm mấy bảo bối đó về cho tại hạ!”
 
“Trừ mấy cái này ra thì còn gì?” 
 
Ninh Hàn ngồi bên cạnh mở miệng nói, “Bàn Ninh Châu ở đâu?”
 
Trong phút chốc, nụ cười trên mặt Tống Sách cứng lại, ông ta nhanh chóng thu lại nụ cười, đôi mắt híp lại lóe lên tia nghi hoặc: 
 
“Không biết vị huynh đài này nói tới viên ngọc gì? Tại hạ thật sự không hiểu?”
 
Ninh Hàn không trả lời, tầm mắt dừng trên người gã sai vặt đứng sau Tống Sách, hắn phát hiện lúc nhắc tới ba chữ “Bàn Ninh Châu”, gã sai vặt không khỏi run lên.
 
“Ý của ông chủ Tống là chưa từng thấy Bàn Ninh Châu?” 
 
Lưu Nhất Thanh hỏi lại.
 
“Đương nhiên rồi, nếu vị huynh đài này không nhắc tới, tại hạ cũng chưa từng nghe qua.” 
 
Tống Sách uống một ngụm trà, nhìn thoáng Ninh Hàn đang nhìn chăm chú vào gã sai vặt đằng sau. Ngay sau đó hắn nhíu mày, quát lớn ra phía sau, “Còn không mau đi ra ngoài!”
 

Gã sai vặt vốn đã nơm nớp lo sợ, nghe xong lời này vội vàng cầm lấy khay trên bàn muốn rời đi.
 
“Từ từ đã.” 
 
Ninh Hàn đột nhiên mở miệng, sau đó nhìn về phía Tống Sách, “Cứ để hắn ở đây nghe đi, cũng không cản gì.”
 
Tống Sách nhìn chằm chằm Ninh Hàn, cảm thấy dường như thanh niên này không chỉ là một nha dịch đơn giản như vậy. Nhưng cũng không nghĩ Nhạn Châu lại có thể có một nhân vật lớn, Lưu Nhất Thanh ông ta cũng không sợ, chẳng lẽ lại sợ một tiểu nha dịch sao?
 
“Lưu Tri Châu không thèm để ý là được.” Nghĩ như vậy, hắn một lần nữa mang lên một bộ vui tươi hớn hở gương mặt tươi cười, bất quá trong giọng nói đã không có mới vừa rồi cung kính.
 
“Mời ông chủ Tống kể lại tường tận tình huống đêm đó.” 
 
Tuy Lưu Nhất Thanh không biết Ninh Hàn có ý gì, nhưng sự sắp xếp của ngài ấy không bao giờ sai nên cũng không quan tâm, bắt đầu dò hỏi.
 
“Bình thường tại hạ sẽ ngủ trong tiệm, nhưng đêm đó không may vợ lại bị bệnh nên tại hạ ta đã về nhà nghỉ ngơi.” 
 
Tống Sách nhớ lại, “Kết quả là sáng hôm sau đã thấy thi thể của Vương Bạch nằm trước cửa nhà kho, trên người cũng lạnh ngắt, haiz……”
 
“Cho nên ngươi cũng không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Hoàn toàn không biết.” 
 
vẻ mặt Tống Sách đầy tiếc hận lắc đầu.
 
Ninh Hàn nhấp một ngụm trà, chú ý tới đôi tay đang run rẩy dưới ống tay áo của gã sai vặt, hắn buông chén trà, hỏi: 
 
“Đêm đó còn có ai khác trực đêm cùng Vương Bạch không?”
 
“Không có,” Tống Sách đối đáp trôi chảy, “Lịch trực đêm của tiệm đã sắp xếp xong xuôi, mỗi đêm một người.”
 
“Một người?” 
 
Lưu Nhất Thanh không tin, “Sao tửu lầu lớn như vậy lại chỉ có một người trực đêm? Chẳng lẽ không sợ bị mất đồ sao?”
 
“Có sao đâu?” 
 
Tống Sách xua tay, dựa lưng vào ghế, hơi khinh thường cười nói, “Trước kia chưa từng mất đồ, chỉ có lần Lưu Tri châu ngài mãi không bắt được giặc cỏ trộm bảo bối của tại hạ”
 
Hắn hừ lạnh một tiếng, híp mắt đầy hài hước.
 
Lưu Nhất Thanh nắm chặt quả đấm, biết là đang bị cười nhạo, nhưng không bắt được hung thủ là sự thật, hắn không thể phản bác.
 
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng bao lâm vào cục diện bế tắc.
 
Dường như Tống Sách hơi mất kiên nhẫn, ưỡn bụng đứng lên, nói: 
 
“Giờ cũng không còn sớm, tại hạ còn có khách phải chiêu đãi. Nếu Lưu Tri châu không ăn thì về đi, nếu muốn ăn thì tại hạ sẽ gói một phần mang đến phủ cho ngài nếm thử, dù sao mấy món này cũng không rẻ!”
 
“Ngươi……”
 
“Ruỳnh!”
 
Chỉ nghe một tiếng vang rất lớn, cửa phòng bao đột nhiên bị mở ra, một người bị ném vào. Ngẩng đầu nhìn lên, đó là tiểu nhị lúc trước đã đưa bọn họ vào, nhưng mà đã bị đánh bầm dập.
 
Người ném hắn vào là Mộ Vũ, hắn cầm theo một quyển sách đi vào, sau khi nhận được ánh mắt của Ninh Hàn thì đưa quyển sách cho Lưu Nhất Thanh.
 
“Ngươi…… Ngươi……” 
 
Tống Sách ửng sốt đến mức không thốt nên lời, lắp bắp mãi mới hỏi, “Ai đánh ngươi đến mức này?”
 

Tiểu nhị ngước khuôn mặt bị đánh sưng như heo lên, chỉ vào Mộ Vũ, lắp bắp: 
 
“Là…… Hắn……”
 
Tống Sách đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc thấy Mộ Vũ đứng bên cạnh Lưu Nhất Thanh thì chửi ầm lên: 
 
“Lưu Nhất Thanh, ỷ mình là Tri châu mà ức hiếp dân lành, ngài xem ngài đã làm gì đi?!”
 
“Hừ!” 
 
Lưu Nhất Thanh ném quyển sách trong tay xuống đất, trợn mắt giận dữ nói, “Ngươi nhìn xem mình đã làm gì trước đi đã? Trong sổ sách này có ghi chép, mùng 8 tháng 6 hôm đó ngoài Vương Bạch ra rõ ràng còn một người tên là Trần Chí cũng ở tửu lầu, tại sao ngươi lại phải nói dối?!”
 
Tống Sách sửng sốt, cầm sổ sách từ dưới đất lên xem, đây đúng là sổ sách của tửu lầu, ghi chép về những người trực đêm, ngày nào cũng ghi.
 
  Thông thường, để tiết kiệm chi phí, quả thực mỗi ngày chỉ có một người trực đêm. Đêm mùng 8 tháng 6 hôm đó vốn đến lượt Vương Bạch trực đêm, nhưng hắn không khoẻ nên Trần Chí có quan hệ tốt với hắn đã chủ động ở lại trực đêm cùng, ghi tên mình vào danh sách.
 
Tay Tống Sách khẽ run lên, nhưng rõ ràng là hắn đã phái người thiêu hủy cuốn sổ sách này đi! Chỉ cần không có chứng cứ giấy trắng mực đen thì ai làm gì được hắn?
 
“Ông, ông chủ,” Người dưới đất vất vả bò dậy, lập tức trốn ra sau Tống Sách, run rẩy chỉ vào Mộ Vũ nói, “Hắn đã theo dõi nô tài, còn, còn đoạt sổ sách đi.”
 
Tống Sách nhìn Lưu Nhất Thanh đầy hung tợn, cảm thấy mất hết mặt mũi, giận đến run người, quay đầu tát cho người đằng sau một cái vang dội.
 
“Đồ kém cỏi!”
 
Tiểu nhị sửng sốt một chút, sau đó lại vâng vâng dạ dạ cúi đầu, không dám hé răng nửa lời.
 
Đánh cho hả giận xong, Tống Sách bình tĩnh lại, ông ta chỉnh lại vạt áo, lấy lại dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười dưới cái nhìn của chăm chú Lưu Nhất Thanh, hừ lạnh nói: 
 
“Đây là sổ sách của tửu lầu bọn ta, Lưu đại nhân có cao kiến gì sao?”
 
“Ngươi còn dám câu giờ, còn không mau kêu Trần Chí ra đây!” 
 
Lưu Nhất Thanh nén giận, “Cản trở ta tra án, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu!”
 
“Được!” Tống Sách không thèm quan tâm, nói, “Không cần đi gọi, hắn đang ở đây rồi, Trần Chí, lại đây ——”
 
Chỉ thấy gã sai vặt đang đứng ở trong góc tiến lại gần, cúi đầu, hai tay siết chặt tay áo.
 
“Ngươi là Trần Chí?” 
 
Lưu Nhất Thanh kinh ngạc nói, “Rõ ràng là người vẫn luôn ở đây, tại sao lúc nãy không ra làm chứng?”
 
Tống Sách nghe vậy thì cười mỉa, vừa định nói gì đó, chỉ nghe nam nhân bên cạnh im lăng hồi lâu lạnh nhạt nói: 
 
“Hắn không dám.”
 
“Trần Chí.” 
 
Lần này người nói là Ninh Hàn, giọng hắn trầm ổn có lực, “Nói cho ta biết, buổi tối hôm đó ngươi có ở Đắc Nguyệt lâu không?”
 
Trần Chí ngẩng mặt lên, khóe mắt đỏ bừng, cuối cùng cũng gật đầu.
 
“Ngươi có biết đêm đó có người đã lẻn vào Đắc Nguyệt lâu không?”
 
Trần Chí lại gật đầu.
 
“Có phải Vương Bạch bị giết hại ở tửu lầu thật không?”
 
Trần Chí dừng một chút, vành mắt càng đỏ hơn, nhưng vẫn gật đầu.
 
Ninh Hàn nhẹ nhàng gõ tay lên bàn, lại hỏi một nữa nữa: 
 
“Ngươi có nhìn thấy, Vương Bạch đã chết như thế nào không?”
 
Vừa dứt lời, Trần Chí run lên, ngẩng đầu nhìn Tống Sách theo bản năng, sau đó rũ mắt, nhỏ giọng nói: 
 
“Không…… Có, nô tài không nhìn thấy.”
 
Hắn dừng một lát, tiếp tục cúi đầu nói: 
 
“Vương Bạch phụ trách kiểm tra nhà kho, nô, nô tài phụ trách quét dọn phòng vệ sinh, cho nên không, không nhìn thấy.”
 
“Sao có thể!” 
 

Lưu Nhất Thanh không nhịn được nữa vỗ án, “Cả tửu lầu chỉ có ngươi và Vương Bạch, hắn bị giết hại ở tửu lầu chẳng lẽ ngươi lại không biết? Hay là ngươi cũng là đồng lõa?!”
 
Nghe thấy hai chữ “Đồng lõa”, Trần Chí run lên, không ngẩng đầu, ngược lại càng cúi đầu thấp hơn.
 
“Thẩm vấn xong rồi chứ?” 
 
Vẻ mặt Tống Sách đày đắc ý, “Lưu đại nhân thẩm vấn thì cũng thẩm vấn rồi, mắng cũng mắng rồi, nếu không thẩm vấn được gì thì cứ kết án đi!”
 
“Cái cửa này, cái bàn này đều là do các ngươi đập vỡ, Lưu đại nhân đừng phủi bỏ trách nhiệm đó a.”
 
 “Rõ ràng là Trần Chí đã bị ngươi uy hiếp! Huống hồ ngươi còn cố tình che giấu sự thật, mưu đồ tiêu hủy vật chứng, chỉ dựa vào điều này thôi thì ta đã có thể bắt ngươi rồi!” 
 
Lưu Nhất Thanh trợn mắt nhìn hắn, nói lời chính nghĩa.
 
Nhưng Tống Sách nghe vậy thì cười nhạo: 
 
“Lưu Nhất Thanh, ta gọi ngươi là Lưu đại nhân thì ngươ  thật sự coi mình là nhân vật lớn sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ta bị bắt thì ngày mai mũ cánh chuồn của ngươi cũng không giữ nổi đây! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một Tri châu Nhạn Châu nho nhỏ, ta có người quen ở kinh thành, ngươi nể mặt ta thì có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một lần!”
 
Lưu Nhất Thanh chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy, tức giận đến không nói nên lời. Lúc còn đang tức đến khó thở, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp truyền đến:
 
“Để hắn ta câm miệng đi.”
 
Mộ Vũ nghe vậy thì đấm thẳng vào khuôn mặt mập mạp của Tống Sách, làm ông ta ngã ngửa xuống đất.
 
“Ngươi…… Ô!” 
 
Ông ta còn chưa kịp nói xong, Mộ Vũ lại đấm cái nữa, lần này rõ ràng là dùng sức hơn nhiều, làm cho Tống Sách mắt đầy sao, máu mũi giàn giụa.
 
“Giữ lại mạng cho ông ta.” 
 
Ninh Hàn lại lạnh nhạt nói, “Ta còn cần dùng.”
 
lúc này Mộ Vũ mới thu tay lại, hất cánh tay ông ta sang một bên.
 
“Các ngươi…… Các ngươi! Các ngươi là một bọn điên!” 
 
Tống Sách bịt mũi bò dậy, cao giọng hét lên, “Dám đánh ta ư? Ta muốn cái mạng chó của các ngươi! Người đâu! Tới đây!”
 
Ông ta hung tợn đứng tại chỗ, chờ đám thuộc hạ đã sớm an bài chạy vào giáo huấn bọn họ, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy một bóng người.
 
“Người đâu! Người đâu! Mau ra đây!” 
 
Tống Sách tức muốn hộc máu gào rống.
 
“Ông, ông chủ,” tiểu nhị bị hắn tát sưng mặt, chỉ vào Mộ Vũ nói, “Mấy tên công đồ không tới được, đều, đều bị thiếu niên kia đánh gục rồi!”
 
Sau khi Tống Sách nghe xong, lúc này mới thực sự cảm thấy hơi luống cuống. Để ngừa vạn nhất, ông ta đã an bài vài chục tên côn đồ ở phòng bên cạnh, chỉ chờ có lệnh là sẽ chạy tới yểm trợ, nhưng nhiều người như vậy mà lại bị một người đánh gục?!
 
“Các ngươi…… Rốt cuộc là ai?”
 
Ninh Hàn không đáp, cũng không nhìn ông ta, vẫn ngồi tại chỗ uống trà. Sau khi buông chén trà xuống, lấy một miếng ngọc bội từ bên hông ra, ném thẳng vào mặt Tống Sách.
 
Tống Sách bắt lấy theo bản năng, chỉ liếc nhìn qua thôi, mặt đã trắng bệch.
 
“Nhìn rõ rồi thì trả lại đây.” 
 
Ninh Hàn lại cầm ấm trà lên rót một chén, nhấp một ngụm nói.
 
Tống Sách chỉ cảm thấy hai chân nhất thời mềm nhũn, “Bùm” quỳ xuống đất, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, không nhịn được cẩn thận nhìn miếng ngọc bội kia. Đến khi nhìn thấy chữ đ“Đoan ược khắc trên miếng ngọc bội đó”, mặt cắt không còn chút máu.
 
Ông ta cứ quỳ như vậy, bò đến trước mặt Ninh Hàn, hoàn toàn không còn khí thế kiêu ngạo như lúc nãy, nâng miếng ngọc bội lên đầu, nơm nớp lo sợ nói: 
 
“Vương, Vương gia, tiểu nhân có, có mắt như mù, không nhận ra thân phận của ngài, đã, đã mạo phạm ngài, mong ngài tha cho tiểu nhân.”
 
“Tại sao ta phải tha cho ngươi?”
 
 Ninh Hàn lạnh nhạt nói.
 
“Tiểu nhân…… Tiểu nhân có thể nói cho biết ngài chuyện xảy ra đêm đó!” 
 
Tống Sách có vẻ nóng lòng muốn chứng minh mình còn có tác dụng, mặt mũi sưng lên, nói cũng không rõ, “Chỉ cần ngài muốn biết, tiểu nhân sẽ nói, sẽ nói hết!”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi