TRỌNG SINH CÙNG TRÚC MÃ VƯƠNG GIA

Từ lúc tờ mờ sáng, Ấu Thanh đã dậy.
 
Nàng nhanh chóng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề rồi bưng một chậu nước vào phòng ngủ chủ viện.
 
Vừa mở cửa ra, Ấu Thanh liền đỏ mặt, hương đốt an thần tỏa ra khắp phòng, còn xen lẫn hơi thở d@m mĩ khó nhận ra.
 
Bức bình phong sơn thủy tuyệt đẹp chắn trước cửa, nàng đỏ mặt không dám ngẩng đầu, vội vàng đặt chậu nước lên bàn, đóng cửa lui ra.
 
Khi mặt trời lên cao, Tiêu Ngữ cuối cùng cũng từ từ tỉnh táo.
 
Mí mắt nàng chua xót, trằn trọc mới mở ra, lớp màn giường dày che kín, trong không gian hẹp mờ tối.
 
Nàng nhớ tới việc kéo màn giường ra, lúc giơ tay lại phát hiện cánh tay đau nhức, không thể động đậy được.
 
“Tỉnh rồi à?”
 
Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, Tiêu Ngữ cảm thấy sau lưng rắn chắc: 
 
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
 
Mặt Tiêu Ngữ nóng lên, nàng lắc đầu, nắm góc chăn, nhỏ giọng hỏi: 
 
“Giờ nào rồi?”
 
Ninh Hàn không trả lời, đặt tay lên vòng eo mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, nói: 
 
“Còn sớm mà, ngủ tiếp đi.”
 
Lực trên eo lực rất vừa phải, làm giảm bớt sự đau nhức đêm qua, Tiêu Ngữ không nghi ngờ lời hắn nói, liền thiếp đi trong lực xoa bóp thoải mái này.
 
Nhìn khuôn mặt say ngủ của người trong lòng, Ninh Hàn khẽ cong khóe môi, hôn lên vành tai nhỏ nhắn của Tiêu Ngữ.
 
Tiêu Ngữ ngủ vô cùng thoải mái, lúc tỉnh lại thì trên giường chỉ còn mình nàng, ánh mặt trời xuyên qua màn chiếu vào, nàng ngơ ngác kéo màn trướng ra, phát hiện ánh mặt trời đã sáng choang.

 
Nàng sửng sốt một lát, vội vàng bò dậy, bắt gặp Ấu Thanh tiến vào.
 
“Tiểu thư, không đúng, Vương phi,” Ấu Thanh mặc đồ mới tiến vào, “Ngài tỉnh rồi à? Nô tỳ rót cho ngài một ly trà.”
 
Tiêu Ngữ hơi run giọng: 
 
“Bây giờ…… Là giờ nào rồi?”
 
“Bẩm Vương phi, vừa qua giờ Tỵ.” 
 
Ấu Thanh cười tủm tỉm nói.
 
“Cái gì?” 
 
Tiêu Ngữ hít sâu một hơi, đã ngủ đến lúc này rồi! Là ai bảo nàng còn sớm?
 
“Sao lại dậy rồi?”
 
Tiêu Ngữ nghe thấy thì nhìn qua, thấy tên đầu sỏ gây tội đang tiến vào, Ninh Hàn cười tủm tỉm nhìn nàng: 
 
“Không ngủ à?”
 
Ấu Thanh nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng.
 
Tiêu Ngữ không nói câu nào, mím môi, phồng má. Ninh Hàn bước lên trước, giọng nói:
 
 “Giận à? Trách ta không đánh thức nàng sao?”
 
Giọng hắn khàn khàn, mang theo sự lười biếng không dễ phát hiện, khiến Tiêu Ngữ không khỏi nhớ tới tình huống tối hôm qua, mặt nàng hơi đỏ lên, vẫn mạnh miệng nói: 
 
“Chàng không nên lừa ta, nếu chờ lát nữa thì sẽ lỡ giờ tiến cung mất.”
 
“Ta sai rồi.” 

 
Ninh Hàn ngoan ngoãn xin lỗi, hôn lên trán Tiêu Ngữ, nói, “Đừng lo, từ từ rồi tới, vẫn còn sớm.”
 
Lại nói mấy lời này, cứ như dỗ trẻ con vậy!
 
Tiêu Ngữ nghiêm mặt đẩy Ninh Hàn ra khỏi cửa, để Ấu Thanh tiến vào trang điểm, sau khi chỉnh trang lại xong xuôi thì cùng Ninh Hàn lên xe ngựa tiến cung.
 
Tiêu Ngữ ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, thỉnh thoảng lại chỉnh tay áo, trông có vẻ rất căng thẳng.
 
Ninh Hàn cầm một miếng bánh hạt thông đưa cho Tiêu Ngữ: 
 
“Bữa sáng ăn ít quá.” 
 
Lúc này Tiêu Ngữ đã không hết giận, nhận lấy mấy miếng bánh hạt thông ăn sạch, vì để kịp giờ, bữa sáng nàng chỉ ăn nửa chén cháo, bây giờ đúng là hơi đói.
 
“Chậm một chút.” 
 
Ninh Hàn lại đưa một chén trà nóng sang, vẻ mặt cưng chiều, “Đừng để nghẹn.”
 
Tiêu Ngữ bất đắc dĩ mỉm cười: 
 
“Đừng vậy mà, chẳng khác gì đối xử với trẻ con cả.”
 
Ninh Hàn nghe vậy thì nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Như vậy là đúng rồi.”
 
“Sao lại là đúng rồi?”
 
Ninh Hàn cúi người sát vào: 
 
“Trong lòng ta phu nhân mãi mãi là một đứa trẻ, cưng chiều thế nào cũng không quá.”
 
Tiêu Ngữ ngẩn người, chớp mắt, sau đó mặt đỏ bừng. Nàng cũng không biết, sau khi thành thân tính cách của Ninh Hàn cư lại trở nên như vậy sao?
 

Xấu hổ chết mất!
 
Nàng vốn định lấy tư cách Vương phi ra khuyên nhủ, nhưng khi ánh mắt bắt gặp của Ninh Hàn thì liền hiểu ra điều gì đó. Đương nhiên khi tiến cung đi phải gặp Đế Hậu, Tiêu Ngữ biết rõ Hoàng hậu là mẹ đẻ của ai, Ninh Hàn cũng như vậy, hắn nói như vậy là để mình bớt căng thẳng.
 
Hiểu ra này đó, nàng hướng mỉm cười ngọt ngào với phu quân: 
 
“Cảm ơn A Hàn.”
 
Ninh Hàn nheo mắt, khẽ thở dài rồi ôm nàng vào lòng, nói: 
 
“Đừng sợ, mọi chuyện đã có ta.”
 
“Ừ.” 
 
Tiêu Ngữ ngửi thấy mùi thơm trên người hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
 
Không lâu sau, xe ngựa đã tới cửa cung, hai người ở bên trong được dẫn dắt đi qua tầng tầng lớp lớp cửa cung, ngồi trên xe ngựa, đi tới Phượng Tê Cung.
 
Đây là tẩm cung của Hoàng hậu, sau khi hạ triều Hàm Chính Đế sẽ tới đây chờ Ninh Hàn và Tiêu Ngữ tới yết kiến.
 
Tiêu Ngữ đi đằng sau Ninh Hàn, hơi ngước mắt, chỉ thấy Đế Hậu mặc Hán phục, ngồi ngay ngắn ở chỗ phía trên bậc thang. Sắc mặt Hoàng đế nhu hòa, trong mắt thoáng qua tia vui mừng, sắc mặt Hoàng hậu ngồi bên cạnh thì lại vô cảm, không thấy được chút vui mừng.
 
Tiêu Ngữ hiểu, trong mắt Hoàng Hậu, miếng bánh ngon như phụ thân đáng nhẽ là của Ninh Ký, nhưng lại bị Ninh Hàn nửa đường chiếm được, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái, hơn nữa với tính cách có thù tất báo của Hoàng Hậu, sau này chắc hẳn sẽ không dễ dàng gì.
 
“Phụ hoàng, mẫu hậu.” 
 
Ninh Hàn khom người hành lễ, Tiêu Ngữ cũng hành lễ, sau đó nhận lấy chén trà cung nữ đưa tới, quỳ dưới đất, dâng chén trà qua đầu.
 
“Ừ.” 
 
Hàm Chính Đế hơi gật đầu, nhận lấy uống, nhìn qua thì có vẻ rất hài lòng với Tiêu Ngữ.
 
Tiêu Ngữ cầm lấy quá chén trà thứ hai, đi bằng đầu gối sang bên kia, cung kính dâng đến trước mặt Hoàng Hậu, hai người ở rất gần nhau, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng hừ nhẹ từ trên đỉnh đầu.
 
Hoàng Hậu đưa tay cầm chén trà lên, thổi nhẹ chén trà ấm, không uống vội, mà cười tủm tỉm nhìn về phía Tiêu Ngữ: 
 
“Không hổ là Đại tiểu thư phủ Tướng quân, đúng là như hoa như ngọc, nói cho bổn cung nghe, sao lại đẹp như vậy? Hả?”
 
Tiêu Ngữ quỳ dưới đất, cúi đầu nói: 
 

“Mẫu hậu quá khen, thần thiếp không dám nhận.”
 
“Đừng nói vậy,” Hoàng Hậu vẫn cười, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười, “Nếu không phải vì đẹp như vậy thì sao có thể nào khiến Hàn nhi một lòng với ngươi chứ?”
 
Tiêu Ngữ không biết nên trả lời thế nào, Hoàng Hậu nói câu này rõ ràng là để làm khó nàng, cũng không chịu uống trà, nàng đành phải quỳ, đầu gối hơi đau.
 
“Mẫu hậu.”
 
Một giọng nói từ sau lưng truyền đến, chỉ nghe thấy Ninh Hàn trầm giọng nói: 
 
“A Ngữ bị thương ở Nhạn Châu, sức khoẻ không tốt, không nên quỳ lâu.”
 
“Ồ?” 
 
Hoàng hậu đặt chén trà lên bàn, hơi cao giọng nói, “Đoan Vương đang trách bổn cung sao?”
 
“Hoàng hậu ——”
 
Hàm Chính Đế ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không vui: 
 
“Trà đã nguội rồi.”
 
Hoàng hậu nhìn ông thật sâu, rồi nhanh chóng đeo lớp mặt nạ giả vờ cười lên, khẽ nhấp một ngụm trà, cười nói: 
 
“Bệ hạ nói đúng, nếu bị thương mau đứng lên đi.”
 
Câu sau là nói với Tiêu Ngữ.
 
Cuối cùng nàng cũng được giải thoát, trong lòng thở phào nhẹ nhàng, vừa định đứng lên, liền nghe thấy Hoàng hậu trầm giọng nói: 
 
“Nhưng mà hoàng tự là quan trọng nhất, nếu thân thể Đoan Vương phi ốm yếu……”
 
Tiêu Ngữ ngẩn ra, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.
 
Quả nhiên, nàng nghe thấy Hoàng hậu cười khẽ: 
 
“Nếu không, để bổn cung đưa vài người cho Đoan Vương.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi