TRỌNG SINH CÙNG TRÚC MÃ VƯƠNG GIA

“Cái gì?!”
 
Không để tiểu thái giám nói xong, sắc mặt Hoàng hậu lập tức trở nên trắng bệch, Thanh Tâm Điện là nơi Ninh Ký thay quần áo, sao lại bị cháy?
 
“Thất thần làm gì! Mau đưa ta tới đó!” 
 
Hoàng Hậu sốt ruột, bất chấp cả lễ nghĩa, vội càng lao ra ngoài.
 
“Nương nương chậm thôi!” 
 
Lão ma ma vội vàng đi theo sau Hoàng hậu, trên trán cả toát mồ hôi.
 
“Mau đi gọi đội cứu hoả!” 
 
Hàm Chính Đế đen mặt quát, sau đó  kịch liệt che khăn ho kịch liệt, lúc lấy ra thì trên khăn có dính máu.
 
“Bệ hạ!” 
 
Lão thái giám kinh ngạc kêu lên, sau đó bị Hàm Chính Đế ngăn lại, ông run rẩy đứng dậy: 
 
“Mau đỡ ta qua đó.”
 
Trong đại điện đã sớm loạn cào cào, sau khi Hàm Chính Đế ra khỏi đại điện, những người còn lại cũng bắt đầu đổ xô ra ngoài, Đa Cổ Pháp và Ba Tư Lan nhìn nhau, do dự một lát cũng quyết định đuổi theo.
 
Đoàn người đi về phía Thanh Tâm Điện, từ xa đã thấy Cấm quân và đội cứu hoả chạy khắp Thanh Tâm Điện, ngọn lửa cũng đã dần được khống chế.
 
Hàm Chính Đế thở phào, vừa định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói thê lương của Hoàng Hậu: 
 
“Ký Nhi đâu? Ký Nhi ở đâu? Các ngươi mau vào tìm đi!”
 
Thống lĩnh Cấm quân Tân Sâm đứng bên cạnh đáp: 
 
“Nương nương đừng sốt ruột, thần đã xem qua rồi, trong thiên điện không có ai.”
 
“Không thể nào! Ký Nhi đang thay quần áo ở đó!” 
 
Hoàng hậu tròn trợn mắt, tức giận nói, “Rõ ràng là các ngươi tham sống sợ chết không muốn đi vào, còn ở đây kiếm cớ sao? Bổn cung nói cho ngươi biết, nếu Ký Nhi xảy ra chuyện gì không hay, ngươi đừng mơ được sống tốt!”
 
“Nương nương, chuyện này ——”
 
“Đủ rồi!”

 
Hàm Chính Đế đang quan sát mọi chuyện trầm mặt nói, làm trò trước mặt nhiều đại thần như vậy, giờ phút này đầu tóc Hoàng hậu rối bời, la mắng chói tai như một phụ nhân nông thôn khiến ông rất mất mặt. Ông bước qua đó, thấp giọng quát: 
“Nàng xem nàng đi, có giống một mẫu nghi thiên hạ không? Đã khống chế được lửa rồi, Ký Nhi lại không ở trong, nàng còn náo loạn thì còn ra thể thống gì?”
 
Hoàng hậu nghe vậy thì cười lạnh, chằm chằm Hàm Chính Đế, cắn răng nói: 
 
“Thiếp làm loạn? Chẳng lẽ bệ hạ không biết tại sao thiếp lại làm loạn sao?”
 
Bà ta đột nhiên như phát điên, cao giọng nói: 
 
“Nếu thiếp không làm loạn, Ký Nhi còn có thể sống sót trong hoàng cung này sao? Bệ hạ không biết trong cung có bao nhiêu người mong Ký Nhi xảy ra chuyện sao!”
 
“Làm càn!” 
 
Hàm Chính Đế bị lời nói của Hoàng hậu chọc tức đến ngực phập phồng, liền tát một cái vào mặt bà ta khiến Hoàng hậu lảo đảo suýt ngã.
 
Mọi người xung quanh đều lập tức nín thở, không dám phát ra tiếng động.
 
Mặt Ba Tư Lan trắng bệch vì sợ, nắm góc áo Đa Cổ Pháp, Đa Cổ Pháp quay mặt lại, nhẹ nhàng lắc đầu với bà ta.
 
Tiêu Ngữ đứng bên cạnh Ninh Hàn, trong lòng cũng lo lắng không yên, trong ấn tượng của nàng, đây là lần đầu tiên nàng thấy người ngồi trên long ỷ tức giận, tôn uy của thiên tử, không thể khinh thường.
 
Nhưng Tiêu Ngữ biết rõ bây giờ chưa phải lúc Đế Hậu thực sự tức giận.
 
Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh một lát, rồi lại cúi đầu.
 
Ninh Hàn đã kể hết kế hoạch lần này cho nàng, nàng thấy Tôn phu nhân đang nôn nóng tìm nữ nhi, trong lòng biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ kiếp trước nàng sẽ cảm thấy kế hoạch này quá tàn nhẫn, quá vô tình, nhưng kiếp này thì không. Vì bây giờ nàng biết rất rõ, ngươi không tàn nhẫn, người khác sẽ tàn nhẫn với ngươi, trên đời này sẽ không bao giờ có sự công bằng tuyệt đối, trong hoàng cung to lớn này, không ai vô tội.
 
Đột nhiên bị cầm tay, Tiêu Ngữ ngẩng đầu lêm, thấy bàn tay ấm áp của Ninh Hàn đang nắm lấy tay nàng, thì thầm vào tai: 
 
“Đừng sợ.”
 
“Ừ.” 
 
Tiêu Ngữ gật đầu, trở tay nắm lấy tay Ninh Hàn, mười ngón tay đan vào nhau.
 
Bên kia, Hoàng hậu bị đánh thì ngây người, ôm mặt, không thể tin nổi nhìn Hoàng đế, Hàm Chính Đế lửa giận công tâm, lại ho kịch liệt, một lúc sau mới dần bĩnh tĩnh lại.
 
Ngọn lửa dần bị dập tắt, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn.
 
Vào lúc này, một lính Cấm quân chạy tới đây, hành lễ với Hàm Chính Đế, sau đó thì thầm chuyện gì đó với Tân Sâm.
 
Nhất thời sắc mặt Tân Sâm trở nên rất khó coi.

 
“Khởi bẩm bệ hạ, tìm …… Tìm được Hiển Vương điện hạ rồi.”
 
Vừa dứt lời, Hoàng hậu bất chấp việc bị đánh nhục nhã, vội vàng nói: 
 
“Thật tốt quá, thật tốt quá, Ký Nhi ở đâu? Không bị thương chứ?”
 
Vẻ mặt Tân Sâm đầy ngượng ngùng, ấp a ấp úng: 
 
“Điện hạ không sao, bây giờ đang ở, ở hậu viện Thanh Tâm Điện ……”
 
“Tạ ơn trời đất!” 
 
Hoàng hậu thở phào nhẽ, nói, “Mau để hắn tới gặp ta!”
 
Tân Sâm lại không đáp lời, chỉ cúi đầu, một lúc sau mới nói với Hàm Chính Đế: 
 
“Bệ hạ, ngài vẫn nên…… Tự mình đi xem đi!”
 
Ánh mắt Hàm Chính Đế trở nên sắc bén, sắc mặt nghiêm trọng, vung tay lên: 
 
“Đưa ta đi.”
 
Đoàn người đi tới hậu viện, kết quả vừa tiến tới cửa viện, liền nghe thấy giọng nói kiều diễm truyền ra từ lương đình sau núi giả 
 
“Điện hạ…… Điện hạ……”
 
Vừa nghe thấy âm thanh này, đám người Tôn Thượng thư và Tôn phu nhân đột nhiên biến sắc!
 
Hoàng hậu lập tức sững sờ, sắc mặt như tờ giấy trắng.
 
Vẻ mặt Hàm Chính Đế đanh lại như sắp nhỏ ra nước, hạ lệnh cho Tân Sâm: 
 
“Đưa người…… Ra đây.”
 
“Bệ hạ, việc này……” 
 
Mặt Tân Sâm lộ vẻ khó xử, đang định nói gì đó thì nghe Hàm Chính Đế hét to một tiếng: 
 
“Đưa người ra đây cho ta!”
 

“Dạ!” 
 
Tân Sâm không dám từ chối, vội kêu hai người ra lương đình sau núi giả, kết quả lại thấy hai người ăn mặc thiếu vải.
 
“Kéo người ra!” 
 
Vẻ mặt Tân Sâm đầy chán ghét ra lệnh, hai tiểu binh tiến tới tách hai người ra, Ninh Ký thì không sao, quần áo vẫn còn khá chỉnh tề, nhưng nữ tử thì khác, dường như váy áo cơ đã bị xé rách tung toé, ăn mặc thiếu vải.
 
Thấy Đại tiểu thư Tôn phủ trông như nữ tử thanh lâu bán mình, Tân Sâm sầm mặt, cởi áo choàng ném cho nàng ta, phân phó: 
 
“Quấn kĩ lại rồi mang ra ngoài.”
 
Sau khi đám người Tân Sâm đưa hai người không tỉnh táo ra, sắc mặt Hàm Chính Đế vô cùng lạnh lẽo, còn Hoàng hậu suýt chút nữa không đứng vững, trợn trắng mắt bất tỉnh, được lão ma ma đứng đằng sau đỡ lấy.
 
Người có mắt đều có thể thấy, người bị đưa ra là Hiển Vương Ninh Ký và nữ nhi của Tôn Thượng thư - Tôn Thúy Lưu.
 
“Thúy Lưu!” 
 
Tôn phu nhân kêu một tiếng, đang định tiến lên đỡ nữ nhi bị ném xuống đất dậy thì bị Tôn Thượng thư giữ chặt lấy, sắc mặt tái nhợt:
 
 “Nàng không muốn sống nữa sao!”
 
“Nhưng lão gia,” Tôn phu nhân khóc không ra nước mắt, “Thúy Lưu còn đang nằm dưới đất, ta lo.”
 
Tôn phu nhân không thể ngờ rằng, rõ ràng là nữ nhi nói ra ngoài hít thở, nhưng sao lại ở cùng với Hiển Vương. Nếu xảy ra lúc bình thường thì có lẽ Tôn Thúy Lưu còn có cơ hội được cứu, nhưng tối nay bệ hạ vừa mới chỉ hôn cho Ninh Ký, làm trò trước mặt nhiều đại thần như vậy, sợ là nữ nhi của bà…… Sẽ không còn đường sống!
 
Trong khi mọi người đều bất ngờ thì chỉ có ba người Ninh Tuyên và Ninh Hàn, Tiêu Ngữ có vẻ bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Hàm Chính Đế tiến lên vài bước, tát vào mặt Ninh Ký, giận dữ hét lên:
 
 “Khốn nạn! Nhìn xem ngươi đã làm gì đi!”
 
Ninh Ký bị đánh đến chóng mặt, nhưng vẫn chưa tỉnh táo, chỉ mơ hồ cảm thấy mặt bị đánh đến nóng rát, trong lòng bùng lên lửa giận, lẩm bẩm mắng: 
“Ngươi, ngươi là cái …… cái thá gì! Dám đánh, đánh bổn vương?”
 
Hàm Chính Đế khó thở: 
 
“Tên súc sinh này! Nhìn cho rõ ta là ai!”
 
“Hoàng đế bệ hạ ——” Trong đám người truyền đến giọng Đa Cổ Pháp, mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Đa Cổ Pháp tiến tới, theo sau là Ba Tư Lan sắc mặt trắng bệch, biểu cảm hoảng hốt.
 
“Bệ hạ, với tư cách là sứ thần của tộc Đạt Nhĩ Càn, hy vọng nhận được lời giải thích của ngài.” 
 
Đa Cổ Pháp trầm giọng nói.
 
Kết quả, Hàm Chính Đế chưa kịp mở miệng, Ninh Ký đang nằm bò dưới đất đã nói trước, có lẽ là “sứ thần Đạt Nhĩ Càn” đã gợi lại ký ức của hắn, híp mắt mắng: 
 
“Đạt Nhĩ Càn …… Là cái quái gì! Dựa vào cái gì mà muốn ta cưới cái …… Công chúa! Vừa xấu vừa…… Ấu trĩ……”
 
“Nghiệp chướng mau câm mồm!” 
 

Hàm Chính Đế sắp bị tức đến điên người, đá vào ngực Ninh Ký, làm hắn ngả ngửa ra sau.
 
Ông vội vàng quay đầu muốn trấn an sứ thần, nhưng phát hiện đã quá muộn, vẻ mặt Ba Tư Lan đầy kinh ngạc nhìn qua, từng giọt nước mắt trào ra, sau đó che mặt, vội vàng chạy ra ngoài.
 
“Công chúa!” 
 
Đa Cổ Pháp cũng đuổi theo.
 
Ninh Ký bị đá rơi xuống vũng nước, nước lạnh khiến hắn tỉnh táo hơn, hắn giãy giụa đứng dậy, mở mắt ra, liền thấy Hàm Chính Đế đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng lạnh lùng, bên cạnh còn có Tôn Thúy Lưu đang mê man.
 
Ninh Ký ngẩn ra, mặt cắt không còn chút máu.
 
Hắn hoang sợ quỳ xuống, run giọng gọi:
 
 “Phụ hoàng……”
 
Không ai trả lời hắn.
 
Hắn luống cuống, không thèm để ý tới thân phận và tôn nghiêm, đi bằng đầu gối tới trước mặt Hàm Chính Đế, vội vàng giải thích: 
 
“Phụ hoàng, nhi thần không phải cố ý, không phải cố ý, phụ hoàng tha thứ cho con, tha thứ cho con……”
 
Mặt Hàm Chính Đế nổi đầy gân xanh, đá văng hắn ra: 
 
“Ngươi còn mặt mũi để xin tha thứ?”
 
“Phụ hoàng, nhi thần bị oan!” 
 
Ninh Ký thật sự hoảng sợ, hắn chỉ nhớ lúc thay quần áo đầu óc hơi choáng váng, trong người rất bứt rứt, nhưng lúc này Tôn Thúy Lưu lại đẩy cửa vào, nhẹ nhàng c ởi quần áo ra, hắn nhất thời dại cả mắt, bất chấp lễ nghĩa, trực tiếp cùng người ấy ra lương đình bí ẩn sau núi giả ……
 
 “Đúng rồi, là nàng ta! Là tiện nhân Tôn Thúy Lưu dụ dỗ con!” 
 
Ninh Ký đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, đỏ mắt lắc mạnh Tôn Thúy Lưu, “Mau tỉnh lại, tiện nhân không biết xấu hổ này! Mau nói cho phụ hoàng là ta trong sạch!”
 
Tôn Thúy Lưu vẫn cứ mê man, rốt cuộc Tôn phu nhân ở bên cạnh không thể nhịn được khi thấy nữ nhi bị đối xử như thế, vội tiến lên quỳ xuống, khóc nói: 
 
“Điện hạ, xin ngài đừng hành hạ Thúy Lưu, Hoàng Thượng, xin ngài bảo điện hạ tha cho nữ nhi của thần thiếp!”
 
“Tiện phụ này còn dám xin tha?” 
 
Ninh Ký hung ác nói, “Nói mau! Có phải ngươi phái nàng ta tới dụ dỗ ta không? Đừng tưởng là ta không biết cả nhà các ngươi đều là lòng lang dạ sói!”
 
“—— đủ rồi!”
 
Hàm Chính Đế im lặng hồi lâu gầm lên, thành công làm cho tiếng ồn ào trong viện ngừng lại, ông nhắm mắt, thở dài, sau đó trầm giọng nói: 
 
“Tân Sâm, giải hai kẻ này vào nhà lao, chờ sthẩm vấn!”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi