TRỌNG SINH CUỒNG SỦNG: CÔ VỢ QUỐC DÂN CỦA LÃNH TỔNG PHÚC HẮC


Nguyệt Hy nhéo nhéo mi tâm, có chút mệt mỏi tựa vào xe.

Hôm nay thực sự rất mệt mỏi, chủ yếu là cảnh hành động. Từ cảnh nữ chính bị đám nam sinh khóa trên đánh cho đến cảnh cứu Ngôn Quân, đều phải vận động.

Quan trọng là mấy ngày nay cô chưa có hôm nào ngủ ngon giấc. Nếu không phải gặp ác mộng, không mộng du thì cũng là đang ngủ mà tỉnh giấc. Cảm giác bất an thế nào ấy.

Nguyệt Hy bước vào xe, cô phải về nhà xem Tiểu Bảo đã, cả ngày nay cô chưa ngó ngàng gì tới con rồi.

...

Tiểu Bảo tay cầm điện thoại, tay nháy chuột máy tính.

" Cậu không phải lo, tôi tự có thể bảo đảm an toàn cho mình."

Tiểu Bảo nhẹ giọng nói với đầu giây bên kia.

Hải Thành có chút lo lắng, Tiểu Triệt dù gì cũng còn nhỏ, hôm trước vì cứu hắn mà đã lộ diện, bây giờ có thể cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Vọng Tuyết gửi tình báo đến, nói là K còn sống, hắn đã ra chỉ thị với đàn em Hắc Hổ Đường. Nội dung không rõ...

Nếu là thật, vậy người phá hỏng chuyện của hắn nhất định phải cẩn thận.

Nếu Tiểu Triệt có mệnh hệ gì, hắn... sẽ lấy mạng mình bồi cậu!

" Tiểu Triệt, K rất có thể sẽ tìm đến cậu, cậu nhất định phải cẩn trọng!"

Tiểu Bảo đáp lại vài tiếng rồi cúp máy. Bé nhìn tư liệu hiển thị trên màn hình, có chút nhíu mày.

K.


Diệp Trầm.

Chủ nhân Hắc Hổ Đường - Đầu lĩnh một phương giới hắc đạo. Thân thủ lẫn tâm tư thâm trầm, khó đoán.

Hắc Hổ Đường thích nhất là cướp của giết người, giỏi nhất là cướp của giết người.

Đằng sau Hắc Hổ Đường là mạng lưới thu thập đầu người thập phần bí ẩn. Chỉ cần là người mạng lưới này được ủy quyền thì tuyệt đối không thể sống yên.

Không phải không thể sống. Mà là không thể sống yên. Tức là sống không bằng chết. Hoặc là chơi đùa bạn cho đến chết.

Nghe ngầu nhỉ?

Nhưng đây là tin đồn. Mạng lưới này có phải là chỗ dựa của Hắc Hổ Đường không thì không ai biết.

Nhưng Hắc Hổ Đường dựa vào điều này mà nhanh chóng lớn mạnh là không sai.

K là ông trùm buôn vũ khí nổi tiếng trong giới. Hắn thường xuất hiện với lớp mặt nạ, hai chân bị phế. Nghe đồn gương mặt hắn xấu xí chằng chịt vết sẹo ghê người. Không ngờ lại là Diệp Trầm của Hắc Hổ Đường.

Mà Diệp Trầm này, hẳn là kẻ thù của cha bé! Vậy cũng là kẻ thù của bé!

Đột nhiên thấy nhớ cha ghê...

...

Lãnh Thiên ngồi nhìn tư liệu trên bàn, lâm vào trầm tư.

Lạc Xích Triệt...

Lạc Nguyệt Hy...

Tư liệu ở nước ngoài không có, vừa mới về nước không lâu.

Ngược lại là cô gái này. Tư liệu của cô ở trong nước không ít.

Cô nhi.

Hôn thê cũ của Tô Cẩn Tô gia.

Hôn thê...

Lãnh Thiên nhìn hai chữ này thật sâu.

Tô Cẩn... Hắn nhớ kĩ.

Vậy... Tiểu tử kia là con Tô Cẩn?

Không hiểu sao hắn có chút khó chịu với suy đoán này.

Với thực lực của tiểu tử kia, nếu Tô Cẩn là cha nó, nó còn nhận hắn sao?

Tô Cẩn hẳn không phải.

Ngón tay Lãnh Thiên lướt xuống mấy dòng chữ, môi hơi nhếch lên mà chính hắn không hay biết.


Nghệ sĩ công ty giải trí Hoa Thiên.

Người quản lí: Mạc Ly.

Ra là người của hắn! Của hắn!

Mạc Ly này...

Là người của mẹ hắn.

Hắn có chút chờ mong. Ngày gặp nhau, hẳn sẽ không xa đâu.

...

Nguyệt Hy sởn gai ốc, cô nhớ rõ cô đã tắt máy lạnh rồi mà!!!

Đi đêm thế này, có chút ghê ghê...

Nguyệt Hy đánh xe vào gara, nhìn xung quanh một vòng.

Không biết có phải do nhạy cảm quá hay do Nguyệt Hy nghĩ nhiều. Cô cứ có cảm giác bị nhìn chăm chú từ khi cô bước từ gara lên đến tòa nhà.

Cảm giác này rất mãnh liệt, đặc biệt là âm vang tiếng bước chân, không chỉ của cô mà còn một người khác, khi cô quay lại thì nào có ai...

Nguyệt Hy bước nhanh về phía thang máy, vừa chui vào thang máy, cô đã nhanh tay ấn xuống nút đóng lại.

Thang máy nhanh chóng khép lại, Nguyệt Hy thở phào một hơi, cô chọn tầng của mình, đi tới đi lui trong thang máy mong sao vơi bớt nỗi bất an này.

Khó khăn lắm mới đến tầng 7, thang máy mở ra, không dám  nhìn xung quanh Nguyệt Hy đã chạy ra ngoài. Cô bất chợt xô vào lòng của một người đàn ông ngay trước thang máy. Mùi thảo mộc bất chợt xông vào mũi.

Tòa nhà có chút tối, Nguyệt Hy run run lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu lên.

Phù!

Là người!

May quá mẹ ơi!


Cô sắp bị khủng bố tinh thần chết rồi!

" Cô không sao chứ?"

Người đàn ông mỉm cười hỏi thăm Nguyệt Hy.

Nguyệt Hy ngẩng đầu đánh giá một chút. Ngũ quan sáng sủa, tương đối dễ gần. Nhưng người này, cô chưa thấy trước đây.

" Tôi không sao. Xin lỗi đã va phải anh!"

Nguyệt Hy từ tốn đáp lời, lại nói tiếp: " Sao trước đây tôi chưa từng thấy anh ở khu này?"

Người đàn ông gãi đầu: " Tôi mới dọn đến đây hôm nay, đang định đi mua ít đồ ấy mà."

Nguyệt Hy gật đầu như đã hiểu. Bảo sao lạ mặt vậy, hóa ra là mới dọn tới. Dù gì đây cũng là khu nhà Bạch Kim Đế Đô, an ninh rất tốt. Người ngoài vốn không có cơ hội ra vào tùy ý như vậy.

" Vậy anh đi đi nhé. Nhớ cẩn thận an toàn, tối như vậy rồi ra ngoài nguy hiểm lắm. Để khi khác có cơ hội lại chào hỏi sau, tôi có việc đi trước."

Nguyệt Hy nói lời tạm biệt người đàn ông rồi nhanh chân rời đi.

Hắn nhìn bóng lưng của cô, môi gợi lên một nụ cười ngứa đòn.

" Lạc Nguyệt Hy... Ah"

Người đàn ông huýt sáo quay lưng đi về một phương hướng.

Tiếng sáo vang lên không khỏi sởn gai ốc...

############################


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi