TRỌNG SINH ĐÁI TRỨ KHUÊ MẬT TẨU MẠT THẾ



Người phía sau không biết đằng trước xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy một người bị kéo ra, sau đó bị bắn chết.
Chuyện lần này làm cho bọn họ càng hoảng hốt, có thể tới được đây đều là người có bản lãnh, dọc đường trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, có rất nhiều đồng bạn từ biệt giữa đường, cứ thế chết ở đấy.

Nhưng bọn họ tới đây, lại bị quân đội chặn ở ngoài, không cho vào nội thành, bây giờ lại có chuyện kia phát sinh, những người như dân thường trước đây có cảm giác kính sợ rất khó tả với quân nhân.

Một người mặc quân phục thiếu tướng hơn bốn mươi tuổi từ căn phòng nhỏ đi ra, ông nhìn quanh mọi người một lượt, trầm giọng nói: "Người vừa rồi kiểm tra đã lây virut tang thi, nhưng anh ta không chịu chấp nhận, sống chết không rời khỏi đây, muốn vào căn cứ, vì mạng sống của vô số người trong thành phố, chúng tôi không thể không làm như vậy." Thanh âm của ông tràn ngập lực lượng, làm người nghe không kìm được mà tin tưởng ông: "Chỉ cần mọi người tuân thủ quy định, quân nhân chúng tôi nhất định bảo vệ mọi người.

Những ai không tuân thủ đừng trách chúng tôi không hạ thủ lưu tình."
Tiếng xôn xào dần dần bé lại.

Thời đại này, phương pháp hòa bình đã không còn thích hợp, chỉ cần phạm lỗi nhỏ cũng có thể gây hậu quả nghiêm trọng.

Không thể không nói, cách làm này là một màn uy hiếp.

Nếu trước mạt thế, quân đội làm việc như vậy chắc chắn bị nhân dân khiển trách nhưng hiện tại đó chính là cách làm thích hợp nhất.

Đội ngũ di chuyển về phía trước.

Nhiệt độ ban ngày càng ngày càng cao, Tô Tuệ Dung nằm trên người Lam Linh Úc, lười biếng không muốn động đậy.

Lam Linh Úc vuốt ve mặt Tô Tuệ Dung, nhìn đội ngũ phía trước, không còn nhiều: "Chờ một chút là tới chúng ta rồi, cậu ráng nhịn một chút."
Tô Tuệ Dung lười biếng đáp lại.


Người trước mặt cầm đồ của mình tiếng vào trong căn cứ, sau đó ghi danh rồi đem chìa khóa nộp lên, sau đó có một người lính đi theo giống như muốn lấy đồ trong xe.

Lam Linh Úc đã thấy thành phố W kiểm tra cái gì.

Chất lỏng đó nhìn qua giống như là nước trắng bình thường, không màu không vị, để trong một bát lớn trên bàn, mỗi người đi qua sẽ nhỏ một giọt máu, nếu như máu không đổi màu thì không bị lây virut tang thi, nếu như máu biến thành màu xanh da trời thì đã bị lây.

Lam Linh Úc khẽ nhíu mày, nhìn Tô Tuệ Dung, lần trước Tuệ Dung có mấy lần suýt nữa biến thành tang thi, kiểm tra lần này chẳng lẽ có vấn đề?
Không kịp nói với Tô Tuệ Dung, đã tới lượt hai người.

Người kiểm tra là một người đàn ông mặt nghiêm túc, nhưng vẫn không nhịn được xem xét hai người bọn họ.

Phải biết, dị năng giả là nữ sau mạt thế rất ít, phái nữ có thể vượt ngàn dặm tới thành phố W càng hiếm hoi, hơn nữa còn là hai người, việc này bày tỏ hai người ít nhất cũng phải là dị năng giả cấp bốn, hơn nữa vận khí không tệ.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc một trước một sau nhỏ giọt máu vào bát, nhìn thấy máu không đổi màu, Lam Linh Úc nhẹ nhàng thở phào.

Tô Tuệ Dung kì quái nhìn lại, sao thế?
"Không sao." Người kiểm tra nhìn chất lỏng, mấy chục giây sau chất lỏng trở lại bình thường thì nói: "Đi ra sau ghi danh."
Phía sau là là năm bàn nhỏ, mỗi bàn có một người quân nhân đang ghi danh, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tìm một đội ngũ ít người xếp hàng.

"Linh Úc, vừa rồi cậu sao vậy?" Tô Tuệ Dung kéo tay Lam Linh Úc, nhỏ giọng hỏi.

"Lúc trước không phải cậu suýt biến thành tang thi sao?" Lam Linh Úc nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói: "Mặc dù sau đó trở về bình thường, nhưng mình sợ cậu không qua được, có chút khẩn trương."
"Linh Úc, mình không nghĩ tới." Tô Tuệ Dung dựa vào bả vai Lam Linh Úc, "Thật là sống yên bình quá lâu, tính cảnh giác giảm xuống hẳn."

Lam Linh Úc cười: "Không phải còn có mình sao?"
Hai người xếp hàng một lúc cuối cùng cũng tới lượt, hai người thấy một nữ sĩ quan trên bàn cùng với máy tính, còn có một cái khay để các thẻ như thẻ ngân hàng, nữ sĩ quan hỏi: "Tên họ, tuổi tác, cấp bậc dị năng.

Cấp bậc không thể nói cao, bởi vì thành phố W sẽ căn cứ vào cấp bậc để phân nhiệm vụ, khi đó đừng oán trời oán đất."
"Tô Tuệ Dung, 22 tuổi, dị năng hệ không gian cấp ba." Tô Tuệ Dung suy nghĩ một chút rồi mới mới nói, tiết lộ hệ không gian của mình, ẩn giấu hệ mộc, đó là lá bài ẩn của cô.

"Lam Linh Úc, 23 tuổi, dị năng hệ băng cấp bốn."
Ánh mắt nữ sĩ quan ghi danh lóe sáng, coi như ở thành phố W, dị năng hệ không gian cấp ba cũng không có nhiều, hơn nữa còn là con gái, nói như vậy võ lực không kém, người như thế càng hiếm thấy, mà Lam Linh Úc là dị năng giả hệ băng cấp bốn, lực công kích khá mạnh, khó trách hai người có thể tới được thành phố W.

"Hai người đi cùng nhau?" Nữ sĩ quan tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy."
Nữ si quan thao tác thuần thục, đưa thẻ cho hai người: "Đây là thẻ căn cước, đánh mất sẽ không thể làm lại.

Hai người có hứng thú vào quân đội không? Đãi ngộ của quân nhân cũng khá tốt."
Tô Tuệ Dung lắc đầu cười từ chối: "Chúng tôi ở đây một thời gian ngắn, sẽ rời đi." Coi như muốn định cư, hai người cũng tới căn cứ Hy Vọng.

Nữ si quan có chút tiếc nuối, nhưng cũng không cưỡng cầu, người giống như Tô Tuệ Dung, ở thành phố không có căn cơ, biết nhiều chuyện không phải chuyện tốt.

"Ở đây mọi thứ đều phải dựa vào bản thân.

Nơi này không dùng tích phân, chỉ dùng nguyên tinh của tang thi làm đơn vị tiền tệ, phía nam là thị trường giao dịch, mọi giao dịch phải tới đó, nếu như hai người ra ngoài đánh tang thi nhất định phải thu trước phí vào cửa của một người, đi ra ngoài thì không cần.


Hai người lái xe tới nhất định phải nộp một phần vật tư cho quân đội để quân đội phụ trách chỗ đậu xe, nếu không để bên ngoài xảy ra chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm."
Nguyên tinh trong đầu não của tang thi, nguyên tinh càng cao càng hiếm, nguyên tinh được sử dụng hiện tại đều là nguyên tinh cấp một, cấp ba trở lên thì vô giá.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cuối cùng cũng vào thành phố W.

Sau khi đi vào, đập vào mắt chính là hào sâu, so với Hy Vọng thì lớn hơn rất nhiều, hơn nữa cũng rất sâu.

Cầm thẻ căn cước tới một máy điện tử, rất nhanh trên màn hình hiện lên thông tin cá nhân của hai người.

Tô Tuệ Dung thực sự rất tò mò, sau mạt thế điện không thể dùng, hiện tại lại có máy tương đối hiện đại so với thời thế bây giờ.

Cô hỏi người canh gác.

Người canh gác cũng gặp rất nhiều người hỏi như vậy, thì thế anh tự hào giới thiệu: "Đây là nghiên cứu khoa học kĩ thuật của thành phố W, bên trong có động cơ chuyển hóa nguyên tinh thành tinh thạch, từ đó làm động cơ khí hoạt động.

Đây chính là phát minh mới nhất của W thị, ngay cả nước ngoài cũng phải đặt hàng từ nơi này.

Bây giờ có nguyên tinh, rất nhiều đồ sử dụng được."
"Những căn cứ khác có những đồ này sao?" Tô Tuệ Dung nghĩ ngay tới căn cứ Hy Vọng.

Người canh gác lắc đầu: "Những chuyện này chúng ta không đủ quyền hạn để biết tới."
Tô Tuệ Dung cười cảm ơn rồi cùng Lam Linh Úc đi vào.

Thành phố W chia làm ba tầng, tầng tận cùng là khu A, sĩ quan cao cấp, các nhà chính trị cùng những kĩ sư nghiên cứu và người nhà của họ, đó là những người có địa vị trọng yếu đối với việc xây dựng và phát triển căn cứ, tầng giữa là khu B gồm quân nhân hoặc người có năng lực, ngoài cùng là khu C, gồm những người mới tới như Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc trên người không có nguyên tinh hoặc người bình thường.

Mỗi tầng đều có hào sâu ngăn cách, đây là cách phòng thủ hữu hiệu nhất, đồng thời cũng có thể hiểu, khu C là nơi có tính an toàn thấp nhất.


Khu C tuy rất lớn nhưng chỗ ở không nhiều, vì thế có rất nhiều lều trại cỡ lớn, có rất nhiều ở chung, còn có một số loại cỡ nhỏ, nhưng số lượng người tương đối ít.

Sau một thời gian nghe ngóng hỏi thăm Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc mới biết, sở dĩ mọi người ở lều trại vì khu nhà ở khu C khá ít hơn nữa giá cao, khu chung cư căn hộ đều nằm trong tay chính phủ, muốn ở thì cần hai nguyên tinh một ngày, một tháng năm trăm nguyên tinh, nhưng một nguyên tinh cũng đủ ăn no cả ngày, nào có người chịu mất hai nguyên tinh để ở, thậm chí lều trại chỉ cần mười nguyên tinh một tháng.

Dĩ nhiên, lều trại của mình thì không mất tiền.

Mặc dù khu C ở tầng ngoài cùng nhưng an ninh rất tốt, bất kể có ra ngoài đánh tang thi hay ở bên trong, không có nguyên tinh không thể sống tiếp, muốn sống phải có gắng nhưng bên trong thành phố cấm xảy ra xung đột, nếu quả thật có chuyện khó giải quyết thì phải ra ngoài thành phố giải quyết, nếu không khi bị đội tuần tra phát hiện, tất cả đều bị đuổi khỏi thành phố.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc dạo quanh khu C, hai khu khác hai người không có quyền hạn, không thể vào được.

Hai người tới khu giao dịch phía năm, thị trường giao dịch rất ồn ào, rất nhiều đồ, Tô Tuệ Dung còn nhìn thấy vòng tay, dây chuyền, hoa tai các loại, đều là những vật đáng giá nhưng hiện tại cũng không còn giá trị.

Thị trường giao dịch có không ít đồ, nhưng phần lớn đều là đồ vô giá trị, tỉ như vòng tay bằng vàng bạc, những thứ này không có chỗ dùng, không tự vệ không ăn được, cầm đồ ăn hoặc nguyên tinh đổi thì quá lãng phí.

Chẳng qua vẫn còn những đồ để mua, như quần áo, không biết quần áo này từ đâu, dù sao không ít, giá cả cũng không đắt, một nguyên tinh mười bộ.

Đi dạo một vòng cũng không mua được đồ gì, khu này chỉ có đồ dùng, không có đồ ăn.

Tìm người hỏi khu ăn uống, người kia cười nói: "Hai người mới tới đây hay sao?"
Tô Tuệ Dung nhíu mày: "Nhìn ra dễ dàng vậy?"
"Chỉ có người mới tới mới không biết.

Thành phố W không có khu mua bán đồ ăn." Anh ta chỉ một tòa nhà không xa: "Phòng ăn ở kia, tất cả thức ăn đều ở đó, dùng nguyên tinh để mua."
Tô Tuệ Dung nói câu cám ơn, kéo Lam Linh Úc rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi