TRỌNG SINH ĐỂ QUÊN ANH

Cô vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình mà không để ý đến không khí kì lạ xung quanh.

Kiếp trước cô chỉ ăn, bám theo anh mà thôi.

Mà kiếp này cô còn rất nhiều chuyện phải làm. Cha mẹ cô chỉ có cô là con một nên cô phải học kinh doanh để thừa kế công ti.

Cô phải chăm sóc cha mẹ để cho cha mẹ cô vui vẻ. Kiếp trước cô không làm được nhưng kiếp này cô phải làm bằng được.

Nhưng từ năm học lớp 10 cô chỉ lo theo anh không học hành gì, nếu lên lớp thì phải dựa vào tiền của cha cô.

Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy xấu hổ. Một rạng mây đỏ hiện lên trên hai má cô.

Mọi người đều nhìn cô nên cũng nhìn thấy cô đỏ mặt. Trông cô dễ thương hết sức. Khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ, đôi mắt to, tròn, đen láy, hai má mũm mĩm như hai quả đào chín mọng. Nhìn cô mọi người ai chỉ muốn cắn một cái.

Nhưng sau đó ai cũng hoàng hồn lại. Cô đây là thừa nhận rồi đi.

Thấy vậy mọi người cũng chỉ lầm bầm vài câu, còn mấy con nhỏ chanh chua thì cố gắng nói rõ to

- Ai sao mà có cái loại không biết xấu hổ như thế được nhỉ?Đã nói thế rồi lại còn dám nhận.....

Bao nhiêu những lời đâm chọc như vậy vang lên.

Nhưng khổ nỗi là cô đang tập trung nên không nghe thấy.

Mấy nhỏ đó còn định nói gì nữa thì cô chủ nhiệm bước vào.

Thế là cả lớp lắng xuống, cô cũng tỉnh lại từ dòng suy nghĩ.

- Thưa cô, cho em chuyển lên trên ngồi ạ.

Cả lớp lại một lần nữa bất ngờ.

Lúc trước, cô cũng được ngồi bàn đầu nhưng vì để ngắm anh từ mọi góc độ nên cô xin chuyển xuống bàn cuối, sao bây giờ lại xin chuyển lên.

Hay lại là một chiêu trò khác để gây sự chú ý. Ai cũng nghĩ ngư vậy cả.

- Ừ, em lên trên cùng ngồi với bạn học Vương.

Cô cũng không có mấy ấn tượng với bạn học Vương Nha Nha này cho lắm, cô ấy không thích bó đá xuống giếng như những người khác. Cô ấy chỉ như người vô hình ở trong lớp thôi.

Thế cũng được, cô không muốn ngồi cùng người không thích mình.

- Chào bạn, mình là Thượng Quan Minh Nguyệt, mong bạn giúp đỡ nhiều hơn.

- Mình là Vương Nha Nha, bạn gọi mình là Nha Nha cũng được.

Nếu cô không nhìn nhầm thì lúc cô ấy nhìn cô có cái gì đó khác khác.

Nhưng cũng không phải là chán ghét mà hình như là có chút hưng phấn.

Thôi... cô cũng không quan tâm, cô chỉ muốn im lặng học tập thôi.

Hết tiết học, cô thấy Nha Nha đang lúi húi đọc cái gì đó.

Thấy cô nhìn, cô ấy cười

- Minh Nguyệt có đọc truyện ngôn tình không,?

- Mình không đọc.

- Bạn có muốn đọc thử không? Hay lắm đấy.

Nói rồi cô ấy đưa cho cô một quyển truyện.

Vừa đọc được vài dòng, cô không thể nào dời mắt ra được.

Thấy cô như vậy, Nha Nha nở nụ cười như hồ ly...

- Yeah, rủ được một đồng bọn rồi..

Đó là tiếng lòng của cô nàng nào đó..

Còn cô thì đang đắm chìm trong câu chuyện.

- Bạn thích đọc thì mang về mà đọc.

- Cảm ơn cậu nha.

Cô nở một nụ cười hết sức dễ thương.

- À mà sao hôm nay cậu không đi theo bạn học Phong vậy?

Đây cũng là tiếng lòng của cả lớp. Mọi người đều giỏng tai lên nghe xem cô trả lời thế nào.

Nghe thấy người nhắc đến anh, nét cười trên khuôn mặt cô giảm đi. Nhưng nhanh chóng cô lại nở một nụ cười còn tươi hơn.

- Tại vì tớ không thích nữa thôi.

Câu trả lời của cô rất ngắn gọn, đánh bẹp máu hóng chuyện của mọi người.

- Tớ thấy hình như cậu khác với trước kia nha.

- Ai mà chả có lúc thay đổi... Mình cũng vậy mà thôi...

Rồi hai người nói chuyện đến quên trời quên đất...

Nếu nhìn ra thì thấy anh đang sầm mặt lại vì lời của cô lúc nãy....

Cũng được, anh cũng khômg muốn bị làm phiền. Nhưng hôm nay không thấy cô líu ríu anh lại thấy thiếu thiếu gì đó....

Nhìn cô và nữ sinh đó đang trò chuyện, anh chợt nhận ra cô đã thay đổi kiểu tóc.

Một kiểu tóc cá tính nhưng anh thấy nó không những vừa mắt hơn so với mái tóc dài trước đây anh thích nhỉ.

Chắc là anh bị bệnh rồi....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi