TRỌNG SINH ĐỂ YÊU ANH


Sáng sớm sau, Mục Hy chỉ vì cái gọi là chuyện ân ái mỗi ngày làm một lần mới tốt của Triệu Thần Huân mà ngủ thẳng đến trưa.
Triệu Thần Huân ngược lại thức dậy từ sớm ngồi ở phòng khách vừa thưởng trà vừa đợi người đến gây sự.
Quả nhiên không uổng công anh dày vò Mục Hy cả đêm để cô ngủ nướng đến tận trưa, Lâm Huyên và Triệu Thần Dật đã tức giận đùng đùng xông đến nhà anh hét ầm lên.
"Chú út! Chú làm vậy là có ý gì? Tại sao lại ra tay đánh A Hoành ra nông nổi như thế?"
Lâm Huyên một đi thẳng vào ngay cả thở dốc cũng không thèm liền lớn tiếng chất vấn.
Triệu Thần Huân ngược lại rất bình tĩnh ngước mắt lên nhìn bà ta.
"Vậy chị có hỏi đứa con trai quý hoá kia của chị, vì sao tôi đánh nó chưa?"
"Hỏi ư? Chú đánh thằng bé xuýt chết, thì tôi còn hỏi nó được cái gì?"
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng chật vật của con trai trong bệnh viện mà lòng Lâm Huyên không khỏi đau như đứt từng khúc ruột.
Triệu Thần Dật hiếm khi đứng cùng chiến tuyến với Lâm Huyên, cũng rất tức giận truy vấn Triệu Thần Huân.
"Chú tư, dù gì A Hoành cũng là cháu cậu.

Cậu ra tay như thế là không xem nó là cháu, hay là không xem người anh trai này ra gì?"
Triệu Thần Huân lạnh mắt nhìn hai người đang chất vấn mình, mà không khỏi cười lạnh.

"Vậy sao các người không hỏi nó xem, nó có coi Mục Hy là thím của nó! Có xem tôi là chú của nó hay không!"
Triệu Thần Huân ngày thường trầm ổn có lễ lần đầu tiên bộc phát tức giận ra ngoài, trầm giọng quát hai người nhất thời khiến Lâm Huyên và Triệu Thần Dật á khẩu.
"Con hư là tại ba mẹ, nếu các người không dạy nó được thì để tôi dạy nó!"
"Chú nói thế mà nghe được à? A Hoành dù gì cũng là cháu của chú, bây giờ chỉ vì một con đàn bà mà đánh nó! Chú có xứng mặt làm trưởng bối hay không?"
Lâm Huyên gào khóc chất vấn, nhất thời khiến cho sắc mặt Triệu Thần Huân sa sầm xuống, anh đặt mạnh tách trà trong tay xuống bàn lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Lâm Huyên nói:
"Chị nhớ cho kỹ, Mục Hy là vợ tôi!"
Lâm Huyên tuy e dè ánh mắt của Triệu Thần Huân nhưng vẫn rống giận hét ầm lên.
"Ôi...!Ông trời ngó mắt mà xem, một con đàn bà hết câu dẫn cháu trai rồi đến chú út vậy mà giờ đây chú ta lại xem như bảo bối! Còn ra tay đánh cháu mình, quả là gia môn bất hạnh mà! Liệt tổ liệt tông Triệu gia mà biết có đứa con dâu lẳng lơ như thế còn không phải tức đến mức đào mồ mà sống dậy sao?"
Theo từng lời bà ta hét ra sự kiên nhẫn của Triệu Thần Huân dần bị bào mòn đi không còn sót lại một chút, anh trực tiếp vớ lấy tách trà trên bàn đập thẳng xuống gần chân Lâm Huyên.
Choang một tiếng, Lâm Huyên thất kinh hét ầm lên.
"Nếu chị còn không ngậm miệng lại, tách trà tiếp theo sẽ không rơi gần chân chị thế đâu!"
Triệu Thần Dật từ khi nghe nhắc đến Mục Hy đã có dấu hiệu im lặng, vội kéo Lâm Huyên lùi về sau hai bước vì ông ta nhận ra Triệu Thần Huân thật sự nổi giận rồi.
"Chú út, chị dâu cậu lo lắng quá hoá loạn ăn nói hàm hồ cậu đừng chấp nhặt với bà ấy làm gì.

Còn chuyện của A Hoành cậu nói là liên quan đến tiểu Hy, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lâm Huyên bị doạ đến hồn vía lên mây sau khi hoàn hồn lại liền tức giận đến mức máu nóng dồn lên nào, ăn nói không thèm lựa lời hét vào mặt Triệu Thần Huân.
"Cậu đúng là đồ độc ác mà! Từ lúc sinh ra đã khắt chết mẹ ruột cùng anh trai, bây giờ còn muốn hại chết cháu mình.

Cậu đúng là đồ sao chổi!"
"Lâm Huyên, bà câm miệng!"
Triệu Thần Dật cũng biết đây là điều cấm kỵ của gia đình bọn họ, ngay cả ông cũng không dám tùy tiện nhắc đến.
Cả người Triệu Thần Huân thoáng chốc run lên một cái, hơi thở vốn còn khá bình ổn hiện tại lại phập phồng không yên.
Đây là vết thương lòng lớn nhất mà anh muốn vùi lấp đi, vậy mà hiện tại lại bị người phụ nữ này đem ra chỉ trích...
Lúc ba người còn đang mỗi người mang một tâm trạng thì Mục Hy không biết đi đến từ lúc nào, lao thẳng đến tát cho Lâm Huyên một bạt tai.

Bốp một tiếng, còn không đợi bà ta phản ứng lại cô đã trở tay tát thêm một cái bên mặt còn lại của bà ta.

"Thứ ti tiện như bà, thì lấy tư cách gì mà chất vấn anh ấy!"
"Con tiện nhân! Mày dám đánh tao!"
Lâm Huyên bị đánh đến váng đầu điên tiết muốn nhào qua Mục Hy đã bị Triệu Thần Dật ở bên cạnh giữ chặt lại.
Mục Hy nhân cơ hội này tát cho bà ta thêm một bạt tai nữa.
"Đánh bà thì sao? Tôi còn muốn xé miệng bà ra nhét tro nhét trấu vào đấy đấy!"
"Tao giết mày! Ông buông tôi ra!"
Lâm Huyên điên tiết hét lên, lại bị Triệu Thần Dật giữ chặt càng điên hơn.
"Bà điên đủ chưa hả?"
"Chưa đủ đấy! Tôi động đến con gái của người trong mộng nên ông xót lòng chứ gì?"
Mục Hy lạnh mắt nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ thành một đoàn, cô trực tiếp vơ lấy ấm trà trên bàn hất thẳng lên người Lâm Huyên.
Chỉ nghe bà ta hét lên một tiếng đau đớn.
"A nóng quá, bỏng chết tôi rồi!"
Mục Hy tạt xong liền thẳng tay đập ấm trà dưới trà đất, tức giận mắng.
"Bỏng chết bà đi, đồ ti tiện! Cút khỏi nhà tôi, cút!"
Triệu Thần Huân được cô gái nhỏ nhắn che chở ở phía sau có chút ngay dại mà nhìn cô chăm chú, sau thoáng lấy lại tỉnh táo anh vội đi đến kéo cô vào lòng mình lo lắng hỏi:.

Truyện Mỹ Thực
"Hy Hy, có bị bỏng ở đâu không?"
Nhưng Mục Hy không để ý đến lời của anh, cô vô cùng tức giận mà hét lên với Lâm Huyên và Triệu Thần Dật.

"Còn không cút đi, lũ khốn nạn! Người đâu! Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!"
Người làm nấp ở trong phòng bếp nghe thế liền chạy nhanh ra lôi kéo hai vợ chồng Triệu Thần Dật ra khỏi biệt thự.
Triệu Thần Huân đã sớm không để ý đến hai người kia, ôm vội ôm lấy Mục Hy đang tức đến run người trong lòng mình.
"Hy Hy..."
Giây phút hùng hổ qua đi Mục Hy tức đến bật khóc, cô đau lòng nắm lấy tay anh không chịu buông vừa khóc vừa nói:
"Bọn họ là lũ xấu xa, anh không cần nghe họ nói bậy mọi chuyện đều không phải lỗi của anh.

Anh đừng buồn..."
Nói rồi cô bật khóc thất thanh như đứa trẻ, khoảnh khắc đôi vai vững chắc của anh nhẹ run lên kia như muốn đâm thủng một lỗ trên trái tim cô.
Thần Huân của cô tốt như thế tại sao lại bị lũ khốn nạn kia khi dễ như thế chứ?
Hốc mắt Triệu Thần Huân cũng thoáng ê ẩm, anh mím chặt môi vươn tay ôm cô vào lòng.
"Anh không buồn, chỉ cần có em anh sẽ mãi mãi vui vẻ."
Mục Hy nghe thế càng khóc dữ dội hơn, cô cố vươn đôi tay nhỏ bé muốn ôm chặt anh sưởi ấm cho anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi