TRỌNG SINH ĐỂ YÊU LẦN NỮA (QUYỂN 2)



\*\*\*
Một Tháng Sau.
Chín giờ sáng.

Khu Trung Tâm Thương Mại Hách Liên.
Nơi này tồn tại hơn hai mươi năm rồi, đây là một phần nhỏ tài sản thuộc về Hách Gia, Trung Tâm vẫn hưng thịnh như lúc đầu, thậm chí còn phát triển mạnh hơn.
Hách Liên Mạc Hân đang cùng An Mạt tham quan quanh khu trung tâm.
"Hách Tổng, chị đúng là giỏi thật nha, em hâm mộ chị ghê luôn.

Ước gì em cũng giống như chị," An Mạt giọng điệu đầy ngưỡng mộ mà nói.
"Thư Kí An, cái miệng của em ngày càng ngọt rồi đó, cấp độ vuốt lông cũng cao lên vài bậc rồi hả?" Hách Liên Mạc Hân vừa cười vừa mắng yêu An Mạt.
"Thật đó Hách Tổng, em không có nói xạo đâu, khu trung tâm này lớn ghê, đi mỏi cả chân luôn, lượt người ra vào nơi này cũng nhiều nữa.

Làm cô chủ như chị thích thật đấy.

Muốn mua cái gì cũng được, không cần tốn một tệ nào."
Hách Liên Mạc Hân nhìn An Mạt, cô bật cười rồi lắc đầu.

Cô nói vô cùng nghiêm túc.
"An Mạt, hôm nay chị đặc biệt tặng cho em một vé mua sắm miễn phí tại trung tâm của nhà chị đó.

Em có thể lấy bất cứ thứ gì mà em muốn.

Thế nào? Có thích không?"
"Thật sao chị, em có thể sao? " An Mạt ánh mắt long lanh đầy phấn khích hỏi Sếp mình.
"Ừm, là thật, chị đường đường CEO Hách Thị há lại có thể nói đùa với cấp dưới sao?" Nói xong, Hách Liên Mạc Hân lấy từ túi xách của cô, một tấm séc trị giá 10 vạn tệ ( khoảng 325 triệu tiền Việt Nam nha mọi người ).

Cô kí tên mình vào rồi đưa cho An Mạt.

An Mạt cầm tấm séc trong tay.

Tay cô run lên, 10 vạn tệ, số tiền quá lớn.

"Hách Tổng à, em không dám nhận đâu, 10 vạn tệ, em phải làm bao lâu mới trả hết được chứ?"
"Thư Kí An, đây là quà của chị, nó không là gì so với Hách Gia cả.

Cầm lấy rồi mua những thứ mà em thích ấy, làm bạn gái người ta rồi, thì nên sắm sửa một chút." Hách Liên Mạc Hân nghiêm túc nói.
Nghe Hách Liên Mạc Hân nói thẳng ra, An Mạt xấu hổ, mặt liền đỏ lên.

Sếp cô vậy mà lại biết cô và Thượng Khanh đang hẹn hò.

Nhất định là tên đó lại khoe khoang rồi.

An Mạt cất tấm séc vào túi áo cẩn thận.

Sau đó cô cúi đầu chào Hách Liên Mạc Hân.
"Vậy em không khách sáo nha, em đi lựa đồ nha Sếp.

Em cảm ơn chị rất nhiều." An Mạt sung sướng, lời vừa dứt liền đã không thấy người đâu.

Cô nàng đã hòa vào đám đông mất dạng rồi.
Hách Liên Mạc Hân cười, cô xoay người đi thẳng về phía quầy thanh toán, để chờ An Mạt.

Thấy cô chủ đi tới, đám nhân viên vội vàng lịch sự chào hỏi đầy lễ phép.

Cô cũng gật đầu rồi nói :
"Mọi người cứ làm việc của mình đi, đừng để ý đến tôi."

Lời cô vừa nói ra, cả đám đều bất ngờ, sao hôm nay cô chủ lại dễ tính như vậy.

"Có chuyện gì sao? Bọn họ chắc không nằm mơ đâu nhỉ?"
Nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ chẳng ai dám nói gì? Cả đám tản đi làm việc của mình.

Hách Liên Mạc Hân cũng không để tâm đến bọn họ, cô đi đến sô pha quầy tiếp tân, ngồi chờ An Mạt.
Vừa ngồi xuống, mắt hướng ra cửa lớn, cô liền thoáng cau mày,
"Lâm Tuyết Anh? Cô ta còn dám vác mặt đến đây, cô ta còn tưởng mình là bạn thân của cô nữa sao." Hách Liên Mạc Hân rơi vào suy tư.
"Lúc trước, vì thật lòng muốn làm bạn thân với Lâm Tuyết Anh, cô không hề ngại ngần bỏ cả đống tiền ra mà dẫn cô ta đi mua sắm.

Thậm chí còn tặng thẻ miễn phí ở Khu Trung Tâm nhà mình cho cô ta."
Vậy mà, Lâm Tuyết Anh lại làm chuyện đê tiện đó ngay sau lưng cô.

Càng nghĩ Hách Liên Mạc Hân càng cảm thấy bản thân mình lúc đó thật ngu ngốc.
"Hôm nay, cô ta đã mặt dày đến đây, vậy thì Hách Liên Mạc Hân cô đây cũng không ngại cho cô ta đẹp mặt một lần." Nghĩ vậy, khóe môi khẽ cong lên, cô nhìn Lâm Tuyết Anh, sự chán ghét lẫn khinh bỉ đầy trong mắt.
Sau khi Lâm Tuyết Anh và bạn của cô ta đi vào bên trong, Hách Liên Mạc Hân mới đứng dậy đi đến quầy thanh toán.

Thấy cô đi tới, nhân viên kia gật đầu chào, rồi nói :
"Cô chủ có gì căn dặn không ạ."
"Lập tức đóng lại toàn bộ thẻ mua sắm miễn phí trong ngày hôm nay, khi nào tôi yêu cầu thì tiếp tục mở lại." Hách Liên Mạc Hân nghiêm túc nói.

Dứt lời, cô quay người trở lại chỗ ngồi ban nãy, chờ xem kịch hay.
Toàn bộ nhân viên ở quầy thanh toán nghe cô chủ nhà mình nói vậy, lấy làm khó hiểu, ai cũng thắc mắc về chuyện này.

Nhưng không ai dám lên tiếng.


Chỉ biết làm theo lệnh của cấp trên.
Hơn một giờ sau, cuối cùng Lâm Tuyết Anh và bạn mình cũng đi ra, trên cả hai tay của cô ta toàn bộ đều là túi lớn, túi nhỏ.

Hách Liên Mạc Hân nhìn cô ta, cô cười lạnh.
Quả nhiên như cô nghĩ, Lâm Tuyết Anh kia mua rất nhiều thứ, tất cả đều là quần áo, giày dép, túi xách hàng hiệu xa xỉ, đắt nhất..vì cô ta nghĩ mình không phải bỏ ra một tệ nào dù là 1 tệ.
Lần nào cũng vậy, thói quen dùng thẻ miễn phí không phải trả tiền đã ăn sâu vào máu của cô ta rồi thì phải.
Lâm Tuyết Anh bước đến quầy thanh toán, cô ta đặt tất cả các túi lớn túi nhỏ, rồi lấy luôn cả phần của bạn mình đặt lên bàn trước mặt nhân viên thanh toán rồi nói.
"Chị tính phí chỗ này cho tôi, nhanh lên ạ tôi đang rất bận."
Nhân viên gật đầu, sau đó lấy tất cả đồ ở trong để tính tiền.

Phải mất gần mười lăm phút mới xong.
"Thưa tiểu thư của cô xong rồi đây, tổng cộng hết 50 vạn tệ ạ." Nhân viên thanh toán đưa hóa đơn cho Lâm Tuyết Anh.
Cầm hóa đơn trên tay, Lâm Tuyết Anh cười rồi lấy tấm thẻ miễn phí mà Hách Liên Mạc Hân tặng cho cô ta lúc trước đưa cho nhân viên thanh toán.

Cô ta nói đầy đắc ý.
"Tôi có thẻ miễn phí, không phải thanh toán, cô quẹt liền cho tôi."
Nhân viên kí cầm chiếc thẻ nhìn một hồi, liền nhớ lại khi nãy cô chủ đã dặn, tất cả các thẻ miễn phí hôm nay đều không có hiệu lực, vậy nên cô vội đưa lại chiếc thẻ cho Lâm Tuyết Anh rồi ái ngại mà nói :
"Tiểu Thư à, thật ngại quá, hôm nay Trung Tâm chúng tôi không sử dụng loại thẻ này nữa, đây là lệnh của cô chủ nhà chúng tôi."
"Sao chứ? Không sử dụng là sao? Mọi lần tôi vẫn luôn lấy thẻ này, các người cũng biết còn gì." Lâm Tuyết Anh quát lên giận dữ.
"Mong cô thông cảm, chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên, mong tiểu thư cô đừng làm chúng tôi khó sử." Một nhân viên khác vội vàng giải thích.
Lâm Tuyết Anh dây dưa mãi chưa chịu thanh toán, vì căn bản cô ta làm gì có số tiền lớn như vậy chứ? Ở phía sau, khách hàng chờ tới lượt để tính tiền ngày càng nhiều, mọi người không hiểu nguyên nhân phía trước xảy ra chuyện gì? Cả đám người xôn xao.
Nhân viên kia lại hỏi Lâm Tuyết Anh một lần nữa, "Tiểu Thư à, cô còn thẻ khác không, có thể đưa ra, tôi sẽ thanh toán cho cô."
Lâm Tuyết Anh nén giận, cô ta lại lấy một chiếc thẻ khác màu trắng, thẻ này là của Âu Dương Phàm cho cô ta.
Nhân viên kia cầm thẻ quẹt vào máy, nhưng tiếc là không được.

Để chắc chắn, cô cầm thẻ quẹt hai lần nữa.

Máy thanh toán vẫn báo là không được.

\[Thẻ của bạn đã bị khoá.\]
"Tiểu thư ơi, thẻ này cũng không được, bị khóa rồi.

Cô còn thẻ khác nữa không?" Nhân viên kia nhìn Lâm Tuyết Anh rồi nói.

Lúc này, Lâm Tuyết Anh nổi điên lên, cô ta đập chiếc thẻ miễn phí của Hách Liên Mạc Hân tặng cho mình lên bàn rồi nói lớn :
"Các người mù hết rồi sao? Trên thẻ này có chứ kí của Hách Tổng, mà cô ấy là bạn thân của tôi, nên tôi không cần phải thanh toán có biết chưa.

Mau quẹt thẻ này cho tôi, bằng không tôi sẽ nói Hách Tổng đuổi việc hết một lũ có mắt không tròng như các người đó."
"Ồ, Hách Tổng tôi đang ở đây rồi, Lâm tiểu thư cô muốn mách chuyện gì." Hách Liên Mạc Hân đang đứng ở phía sau quầy thanh toán lạnh lùng lên tiếng.
Nghe âm thanh phát ra, cả đám người cùng Lâm Tuyết Anh đều nhìn về phía Hách Liên Mạc Hân.
"Sao nào? Lâm Tiểu Thư, tôi ở đây rồi, mau nói đi chứ?" Vừa nói, Hách Liên Mạc Hân vừa đi tới chỗ Lâm Tuyết Anh, mặt đối mặt với cô ta.
Lâm Tuyết Anh nhìn Hách Liên Mạc Hân, ánh mắt đầy căm ghét, nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh, rồi cười gượng gạo mà nói :
"Mạc Hân à, cậu xem, mình là bạn thân của cậu, mà bọn họ lại không biết, lại còn đòi mình thanh toán cho họ.

Bọn họ vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ?"
"À, bạn thân của tôi sao? Nhưng tiếc là, Hách Tổng tôi đây lại không hề có loại bạn thân nào như Lâm Tiểu Thư đây." Đoạn, Hách Liên Mạc Hân đưa tay cầm tấm thẻ trên bàn lên, cô cười khẩy.
Rắc..
Chiếc thẻ gãy làm đôi.

Đám người kinh hãi, Lâm Tuyết Anh càng sợ hơn, cô ta đen mặt, trong lòng tiếc hùi hụi.
"Mạc Hân, cậu...cậu..." Lâm Tuyết Anh cứng họng không biết nói làm sao? Trơ mắt ra mà nhìn.
"Đừng gọi tên tôi, Lâm Tuyết Anh, tên của tôi cô cũng xứng để gọi sao? Nằm mơ hả? Cô, đã không còn là bạn của tôi từ lâu rồi, đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ nữa."
Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Chợt cô đứng lại, nhìn vào đám nhân viên, mặt không chút biểu cảm, nghiêm nghị ra lệnh.
"Các người, nhớ lấy tiền của Lâm Tiểu Thư thật đầy đủ, nửa tệ cũng không được bỏ qua.

Nếu cô ta không thanh toán được, thì nói bộ các bộ phận khác, hoàn lại mọi thứ kia về gian hàng như cũ.

Đã biết chưa? "
"Vâng, thưa cô chủ." Đám nhân viên đồng loạt đáp lại.
Hách Liên Mạc Hân quay người bỏ đi, Lâm Tuyết Anh kia đến cả nhìn thôi, cô cũng không thèm nhìn, "bạn thân gì chứ, loại người chỉ biết lợi dụng thì xứng làm bạn của cô sao? Kiếp trước là cô ngu xuẩn, đời này, còn lâu...chuyện hôm nay, Lâm Tuyết Anh kia đúng là bị cô làm cho đẹp mặt rồi."
Lâm Tuyết Anh nhìn theo bóng dáng của Hách Liên Mạc Hân, cô ta tức đến mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt, móng tay đâm cả vào da thịt, rĩ máu.
Bao nhiêu người nhìn, thật xấu hổ mà, cô ta tức điên người, gân xanh nổi cả trên trán, nghiến răng nghiến lợi, Lâm Tuyết Anh chửi rủa :
"Hách Liên Mạc Hân, đồ tiện nhân, chuyện hôm nay, tao sẽ không bỏ qua cho mày...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi