TRỌNG SINH ĐÔ THỊ CUỒNG LONG

<!-- --> Mưa vẫn rơi, công viên Hải Tân đã không có người ngoài tiến vào, chẳng qua mấy người ở đây, nhiệt huyết đều dâng trào. Ngay cả Mộng Thanh Linh cũng vậy, cả người ướt đẫm nhưng trong lòng nàng lại có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Nàng không phải một cô gái ngây thơ muốn làm khó người đàn ông này, hoặc là làm cho hắn mất mặt. Đó không phải ý đồ thực sự của nàng, nàng bắt hắn đấu với hai lão bá chỉ vì một suy nghĩ.

Nàng nhớ rất rõ, khi bọn họ rời khỏi tinh mang trận, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, người đàn ông kia vì nàng liên tiếp giết hai cao thủ. Giờ phút này này nàng chỉ muốn thấy lại cảnh năm đó, nhớ lại một lần cuối cùng.

Tiêu Thu Phong bị ép, là bởi vì hắn làm cho Mộng Thanh Linh nhớ lại, tất cả như là thật, một lần nữa diễn ra.

Có lẽ đây là lần cuối cùng nàng thả lỏng bản thân. Trong lòng Mộng Thanh Linh rất đau đớn.

"Anh bạn trẻ, cậu có biết mình đang định làm gì không?" Cảm nhận được chiến ý, một trong hai lão già lạnh lùng mở miệng, thoáng cái nhắc nhở người thanh niên này. Lão miêu là một bí mật, cũng không cho phép ai xâm phạm.

Tiêu Thu Phong cười khổ nói; "Tôi thực ra vẫn rất tò mò với sự tồn tại của các vị. Hôm nay có cơ hội được tự mình thử cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của mình. Hai vị, thật sự xin lỗi, tôi xin thất lễ"

Đối mặt với lão miêu, mình ra tay trước cũng không phải thất lễ. Nếu như để đối phương ra tay trước, đó là một sự sỉ nhục.

Trong một căn biệt thự bí ẩn, Số một đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn trời mưa, trong lòng đang suy nghĩ miên man. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

"Vào đi"

Theo giọng nói, một lão già khí định thần nhàn, thân hình gầy yếu đi vào, nói: "Thủ trưởng, Mộng tiểu thư bảo hắn đấu với lão miêu. Chúng ta có nên đi ngăn cản không?"

Lão già sửng sốt, trong mắt bắn ra một tia nóng rực, giống như đang từ đáy vực vụt thành hưng phấn, vội vàng quát: "Không cần, truyền hình ảnh đến đây, ta rất hứng thú với trận chiến này"

Lão già nói xong, lại nghiêm giọng nhắc nhở: "Trận chiến này phải tuyệt mật, không cho ai được phép tiến vào khu vực đó"

Lão già gật đầu, hành lễ rồi xoay người rời đi. Mà trên màn hình TV của lão già xuất hiện công viên Hải Tân trong cơn mưa. Tiêu Thu Phong, Mộng Thanh Linh và hai tuyệt đại cao thủ lão miêu cũng xuất hiện.

Tiêu Thu Phong động, ra tay trước, nhưng chỉ là một hư chiêu. Hắn rất tôn trọng đối với lão miêu.

"Rất hiếm khi có thể gặp phải kỳ tài như thế này, xem ra ngươi chính là người đàn ông họ Tiêu trong truyền thuyết. Số bảy, trận này, ta trước" Một trong hai lão già, chiến ý nồng đậm nhất. Bởi vì ông ta cảm nhận được sự cường đại của Tiêu Thu Phong từ khí kình mà hắn ngưng tụ. Ông ta cũng không thể nào nhịn được.

Đưa tay ra mời, một tay đặt sau lưng, đây không phải là kiêu ngạo, mà là tiêu sái: "Lão bá, xin mời"

"Được, được, rất được. Tiếng lão bá này, ta nhận" Chiến ý của lão già bốc lên, sắc bén kêu. Thân hình đã biến ảo trong cơn mưa. Cao thủ có thể được mời tiến vào lão miêu, đương nhiên bọn họ có tuyệt kỹ trong người. Mà Kinh hạc chi hình của lão già này đã đạt đến mức đăng phong tạo cực.

Nói ông ta đứng đầu về kỳ công này tuyệt đối không quá đáng. Tiêu Thu Phong đã gặp qua loại võ công này, nhưng chưa ai đạt đến cảnh giới của lão già.

"Lão già này thật lợi hại, may mà vừa nãy không tới" Mắt Dâm Tặc sáng lên, còn kích động hơn khi nhìn Mộng Thanh Linh, trong lòng thầm kêu may mắn. Nếu như không phải vừa nãy Dạ Ưng và Túy Quỷ kêu đứng lại, có lẽ người bị đánh thành đầu heo chính là hắn.

Chẳng qua nhìn thấy Tiêu Thu Phong liên tục lui lại phía sau, Dâm Tặc có chút mừng như điên. Hắc hắc, có thể thấy thằng họ Tiêu này biến thành đầu heo, hắn nhất định phải chụp lấy, coi như kỷ niệm trong đời.

Trọng quyền phát ra, quyền trảo va chạm, một loại khí lưu cường đại phát ra trong cơn mưa, phá mưa, đánh cho hoa cỏ xung quanh rung lên. Thân hình nhỏ gầy của lão già như bóng với hình, thoáng cái lui lại hơn mười bước, di chuyển trên mặt nước, rất phiêu dật.

"Không tệ, anh bạn trẻ, tiếp tục" Theo lực lượng Tiêu Thu Phong dung hợp và tăng lên, lão già dường như lại thấy Tiêu Thu Phong mạnh lên, lực lượng bộc phát rất cường hãn. Ông ta càng thêm hưng phấn, hạc bay lên trời cao, hét lên một tiếng quét ngang cơn mưa, khí kình như cơn sóng, sóng sau cường đại hơn sóng trước.

Lão già thay đổi, biến thành hạc, cánh hạc tung bay, hạc trảo múa trong mưa, sắc bén vô cùng.

Gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn. Tiêu Thu Phong lớn tiếng cười lớn, hiếm khi được giao chiến với cao thủ như vậy, thực sự làm người ta khoái cảm. Hắn có thể từ đó lĩnh ngộ ra tinh hoa càng nhiều hơn, có tác dụng rất lớn đối với việc đề cao của mình. Hắn phải tận dụng thời cơ.

"Lão bá, người cẩn thận đó" Thân hình Tiêu Thu Phong đứng yên giữa không trung, hắn vừa động, đao tâm chi lực đã bộc phát. Chỉ là lúc này bị sự cường đại của đối thủ kích thích, đao tâm đã thay đổi, biến thành ba đạo đao khí.

Dưới ánh mặt trăng, như xuất hiện ba vầng trăng nữa.

Tiêu Thu Phong từ Chân long quyết biết được, bất cứ lực lượng nào đều sẽ hợp thành sáu cánh liên hoa, sẽ dung hợp, mà hai đạo đao tâm hóa thành ba đạo, nói rõ hắn đã tiến bộ.

"Ba đạo..." Đối với cao thủ như lão già mà nói, vừa ra tay liền biết lợi hại. Đao tâm chi lực, phải đạt đến cảnh giới tiên thiên. Mà từ một đạo, hai đạo đến ba đạo, mỗi khi tăng lên một đạo phải mất hơn mười năm, hoặc là cả đời cũng không đạt đến cơ duyên này. Thật không ngờ người này đã đạt đến trình độ này.

Ba đạo đao tâm, ba vầng trăng, lão già hét lên một tiếng: "Hạc biến..." Hạc lại thay đổi, biến thành khổng tước, lông đuôi dựng đứng lên, hình thành một cầu vồng chói mắt.

Ảo ánh như tia chớp, vang lên ba tiếng nổ "Ầm ầm ầm", mưa hóa thành không khí, không khí hóa thành sương mù. Chỉ trong nháy mắt thân hình hai người đã biến mất, mọi người chỉ thấy một vùng mờ mịt.

Lão già đã xuất hiện, sau đó phải lui lại phía sâu, một chân chìm sâu vào trong mặt đá, khó khăn lắm mới ổn định lại được. Lực lượng của Tiêu Thu Phong thật sự quá cường đại. Lão già bởi vì dùng sức quá độ nên có hơi run lên. Chỉ là ông ta không biết nếu như không phải vì Tiêu Thu Phong cố ý tránh làm bị thương, thì ba đạo đao tâm chi lực đã đủ làm ông ta bị thương.

"Số bốn, xem ra ông không chống nổi cậu ta. Ta đến giúp ông. Thấy các người đánh nhau thống khoái như vậy, trong lòng ta cũng thấy ngứa ngáy, thật khó chịu" Lão già được xưng là Số bảy đã tiến lên, nhìn Tiêu Thu Phong đang rất thoải mái, khen một câu thật lòng: "Anh bạn trẻ, cậu rất cường đại. Cường đại đến độ làm cho lão già này không thể tin nổi"

Lão già Số bốn đã vận công bình ổn khí kình trong cơ thể, nói: "Số bảy, ông không nên coi thường. Anh bạn trẻ này đã vượt qua lực lượng của Long Tương. Ngày bình thường, chúng ta đã xem thường người thiên hạ. Anh bạn trẻ này đúng là kỳ tài"

"Được hai vị lão bá dạy bảo là vinh hạnh của Thu Phong. Xin hai lão bá cẩn thận" Nhìn mưa càng lúc càng nặng hạt, không có dấu hiệu gì sắp tạnh. Tiêu Thu Phong không muốn đợi nữa, thêm một lão già gia nhập, chiến ý của hắn càng nồng đậm.

Mặc dù bị ép chiến, nhưng có thể gặp được cao thủ thế này, thực sự quá sảng khoái và hưng phấn.

Đám Dạ Ưng và Túy Quỷ đã đi khỏi chòi tránh mưa, cho dù nước mưa rơi trên người vẫn không cảm thấy gì. Bởi vì toàn bộ tinh thần của bọn họ đã bị trận đại chiến này hấp dẫn. Mà tiếp theo Tiêu Thu Phong sẽ đối mặt với hai người thì càng thêm đặc sắc. Cho nên bọn họ đi đến gần, hy vọng thấy rõ hơn một ít.

Nhưng Mộng Thanh Linh được lão già nhắc nhở đã lui về phía sau hơn mười bước.

Lúc này Tiêu Thu Phong không sử dụng đao tâm chi lực nữa. Đối với hai cao thủ này, không có tuyệt đối áp chế cuộc chiến sẽ trở nên giằng co, không có ý nghĩa gì hết.

"Long biến..." Theo tiếng gầm nhẹ, thân hình Tiêu Thu Phong biến đổi. Mặc kệ là hạc biến của Số bốn, hay là Mê tung tiến hóa của Số bảy, trong mắt long đều có thể nhìn ra. Chỉ có long mới là thần.

"Long biến tâm quyết" Mắt Số bảy sáng rực lên, hình như Long biến thân pháp của Tiêu Thu Phong đã vượt qua sức tưởng tượng của ông ta. Nghe nói năm đó sau khi Long Thần chết đi, Long tâm quyết đã thất truyền. Hơn nữa không phải ai cũng có thể tu luyện Long tâm quyết, mà cần phải có một loại thể phách đặc biệt, điều này không khỏi làm cho hai người bọn họ kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Số bốn mặc dù kinh hãi, nhưng càng vui mừng hơn, nói: "Năm đó không được đánh một trận với Long thần. Nhưng thật không ngờ hôm nay lại có thể thấy lại tâm quyết của Long Thần, dù có chết cũng không còn gì tiếc nuối"

Long thân đã hiện hình, di động trong mưa, trời đất đã biến thành thế giới của Tiêu Thu Phong. Mưa, chính là lực lượng của hắn.

Trong mơ hồ, Tiêu Thu Phong cảm nhận có một loại lực lượng khác lạ, đó là Long biến đã lại tiến hóa, giống như có thêm một thứ gì đó dung hợp vào đó, cường đại đến độ ngay cả hắn cũng kinh ngạc. Kình lực cuồng động, tay chân hắn có vẻ như không thể khống chế, lực lượng xa lạ đã nhập vào cơ thể.

"Cẩn thận..." Hai lão già cùng kêu lên, không phải lui mà là tiến lên. Khắp cả thiên hạ tuyệt đối không có kẻ nào mà hai lão miêu hợp lực lại còn thấy kinh hãi như vậy, dù là có nhưng bọn họ vẫn chưa từng gặp qua.

Mưa trong nháy mắt bao phủ, không ai thấy rõ gì hết, hai lão già đã bị đẩy lùi lại. Lần này không phải là lui lại mà bị khí kình cường đại chấn bay, "Bịch, bịch" rơi xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi