TRỌNG SINH ĐÔ THỊ CUỒNG LONG

<!-- --> Cơm nước xong, cha con Đinh gia vẫn chưa lập tức rời đi, mọi người ngồi vây quanh một chổ, hình thành tràng nói chuyện lớn nhỏ, người già thì với người già, Tiêu Thu Phong được mẹ giữ lại, các bà vợ thì cứ như ong vỡ tổ ùa về phòng ngủ, nói nhỏ khe khẽ với nhau, đương nhiên không thể tùy tiện để cho người khác nghe thấy.

Thừa dịp có thời gian, Tiêu Thu Phong bỏ qua mọi người, đi hóng gió dưới tàng cây trong viện, gọi điện thoại về Đông Nam, lần này ra đi, đã hơn một tháng rồi, tuy rằng mỗi hai ngày đếu có tin tức truyền đến, nhưng đã lâu rồi không nói chuyện với các nàng.

Người nghe là Ngọc Thẩm, Tiêu Thu Phong có thể nghe rõ tiếng bà kêu lớn: "Phu nhân, thiếu gia gọi..."Chưa đến chốc lát, âm thanh của mẹ vang lên.

"Là tiểu Phong sao, tiểu tử này, vừa đi một cái đã hai tháng, không nhớ nhà sao, nhưng trong nhà có rất nhiều người nhớ con"Giọng nói của bà, mang theo sự tưởng niệm tha thiết, lời nói thì có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không biết mở miệng như thế nào cho tốt.

"Mẹ, là con, chuyện bên này chưa xử lý xong, nếu thuận lợi thì mấy ngày nữa con có thể quay về Đông Nam, mọi người không cần lo lắng, con cũng nhớ mọi người, cho nên gọi điện, muốn nghe âm thanh của mọi người"

"Mẹ, có phải Thu Phong gọi điện đến hay không...."Một giọng nói khác truyền đến, hình như là giọng của Thiên Nhan Duyệt.

Điền phù tuy rằng khát vọng cùng con trai tán gẫu, nhưng trong lòng bà cũng hiểu được, nhóm tiểu nha đầu này, càng muốn nói chuyện với tiểu tử thúi này hơn, vì thế cười nói: "Đúng vậy, phượng hề, yên nguyệt có xuống lầu chưa?"

"Xuống rồi, nhưng thân thể không tiện, cho nên đi chậm một chút, mẹ ơi, cho con đi... con nhớ ông xã quá"Có lẽ thật sự không chịu nổi nữa rồi, trước mặt người lớn mà trực tiếp kêu ông xã.

Ở bên kia, Tiêu Thu Phong cũng nghe được giọng nói êm tai của Thiên Nhan Duyệt: "Ông xã, em nhớ anh muốn chết, anh có nhớ đến em không? Vì sau lâu như vậy rồi chưa trở về, nếu anh không trở về, em sẽ đến kinh thành tìm anh đó, thật là... anh còn chưa làm tròn trách nhiệm của một người chồng với bọn em mà đã bỏ nhà đi mấy tháng như vậy, không biết bọn em vất vả như thế nào sao?"

Một chuổi dài các câu hỏi, một tràn dài ủy khuất, Thiên Nhan Duyệt tựa hồ như nói hết câu này đến câu khác, không cho Tiêu Thu Phong một cơ hội mở miệng, nhưng khí tức này, lại làm cho hắn thấy thoải mái, có người lo lắng suốt ngày, luôn luôn chờ đợi, thì sau trận chiến với Long Tương, hắn chỉ cần làm một việc, trở về Đông Nam, trở về cùng với những người con gái hắn yêu.

"Nhan Duyệt, ngoan, ông xã sẽ nhanh chóng trở về thôi, nhất định sẽ yêu thương em"

"Cái này là đương nhiên, anh xem hai chị kìa, bụng đều đã to rồi, cần cẩn thận, còn có thể cho anh làm chuyện xấu sao? Cũng chỉ có em thôi, ông xã, ba mẹ em lại hỏi, hỏi em vì sao bụng còn chưa to lên?"

Giống như trước đây, cô bé này, luôn hy vọng có thể giống hai chị, hưởng thụ hạnh phúc làm mẹ, nhưng Tiêu Thu Phong luôn cảm thấy được, nàng còn trẻ quá, không cần phải gấp, thật không ngờ, trong điện thoại mà nàng còn khát cầu mãnh liệt như vậy.

"Được rồi, lần này trở về, nhất định sẽ làm cho em như ý, bằng không thì chúng ta cứ ngủ ở trên giường không cần đứng dậy, thế nào?"

"Anh xấu, chỉ biết chọc em, mặc kệ anh, dù thế nào cũng phải nhanh trở về, ông xã, những ngày không có anh, thật sự quá khó khăn, chỉ cần anh sớm trở về, cái gì Nhan Duyệt cũng nghe theo anh"

Giọng nói nhu tình, mang theo tình cảm sâu đậm, làm cho lòng Tiêu Thu Phong có chút ê ẩm, đúng vậy, một lần rồi lại một lần ly biệt, làm cho các nàng luôn cô đơn chờ đợi ở nhà, chịu đựng tịch mịch, hắn thật không đủ tư cách làm chồng.

"Chị Phượng và chị Yên Nguyệt đến rồi, ông xã, anh nói vài câu với các chị đi, các chị ấy cũng rất nhớ anh..."Tuy rằng không muốn, nhưng điện thoại đã đưa cho Phương Hề, bởi vì âm thanh trong điện thoại đã thay đổi, giọng nói kiều mỵ ủa Phượng Hề, mang theo vài phần nghẹn ngào, truyền tới.

Nàng rất kiên cường, nếu giờ phút này Phương Hề không có đứa nhỏ trong bụng, thì vẫn sẽ duy trì sự bình tĩnh trong lòng, chỉ cần hắn ân cần dặn dò, nhưng giờ phút này nàng lại không thể khống chế được nỗi nhớ cuồng động trong lòng, cái tâm tính kiên định kia cũng đã bị nhu hóa. Câu nói đầu tiên lại là: "Ông xã, chừng nào thì anh về vậy, mọi người trong nhà rất nhớ anh"

"Sẽ nhanh về thôi, Phượng Hề, con có khỏe không, có hay nghịch ngợm đá em không?"

"Giống như anh vậy, chưa từng im lặng, em a, bị tra tấn đến nổi không muốn xuống giường, chờ cho nó sinh ra, em nhất định phải giáo huấn nó"Ngữ khí tuy hung hăn, nhưng lại ẩn chứa tình thương vô hạn của một người mẹ, đây chính là kết tinh trân quý nhất, sẽ chăm sóc nó, sẽ yêu thương nó, nhìn nó lớn lên.

"Đúng rồi, Phượng Hề, chuyện của Bộ Xà thế nào rồi?"Tiêu Thu Phong có chút lo lắng hỏi, hắn không ở Đông Nam, thật sự lo lắng tai họa ngầm Bộ Xà, minh đến, Bộ Xà không chút tác dụng, nhưng ám đến thì lại lo hắn dùng quỷ kế, hơn nữa tâm địa độc ác, điều này, Tiêu Thu Phong vô cùng rõ ràng.

Phượng Hề thở dài nói: "Có lẽ hắn quá quen thuộc với Đông Nam, ẩn thân rất kỹ, vài lần phát hiện ra hành tung của hắn đều để hắn chạy thoát, hơn nữa tựa hồ hắn đã mạnh lên, Lý Hưng và Quan Đao đều không đối phó hắn được"

Tiêu Thu Phong ừ một tiếng, nói: "Không vấn đề, Đông Nam chúng ta có nhiều người, vây khốn hắn là được, Tiểu Lục Tử không cần manh động, để cho hắn canh giữ Tiêu gia, chỉ cần hắn ở đó, thì Bộ Xà sẽ không có gan tiến vào, các em cẩn thận một chút, chờ anh trở về, việc này anh sẽ xử lý, yên tâm, anh sẽ nhanh chóng trở về"

"Dạ biết, ông xã, nói chuyện với em Yên Nguyệt nha, nàng ta bây giờ đi đứng không tiện, tháng sau là ngày dự tính sinh rồi, anh nhất định phải trở về nha"

Phượng Hề nói xong, đến phiên liễu yên nguyệt, đã lâu rồi không nghe giọng nói ôn nhu của nàng, cầm lấy điện thoại, thế nhưng chỉ có sự yên lặng, sau đó Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng hỏi: "Yên Nguyệt, là em sao?"

"Dạ, ông xã, anh vẫn khỏe chứ, nghe chị Phượng nói anh sẽ nhanh trở về, phải không?"Liễu Yên Nguyệt là một người hiền tuệ nhất trong chúng nữ, đối với cuộc sống khổ cực cỡ nào, nàng vẫn có thể chịu đựng được, nghe điện thoại của Tiêu Thu Phong, nội tâm rõ ràng kích động như sóng, nhưng mặt ngoài lại không chút biến đổi.

Tiêu Thu Phong đáp: "Đúng vậy, còn một chuyện cuối cùng, xử lý xong anh sẽ về nhà, nơi này đã xảy ra nhiều việc, chờ trở về, anh sẽ chậm rãi nói cho em biết, Yên Nguyệt, em nhất định phải giữ gìn sức khỏe, để cho con sinh ra bình an, chuyện của tập đoàn Phong Chánh, không cần phải vất vả nữa, giao cho Yên Hồng đi, em nó cũng không còn nhỏ, cần phải tự lực"

"Nàng ta đang ở bên cạnh, có muốn nói vài câu không?"Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng cười, bởi vì nghe được lời nói của Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Hồng đã nhăn mặt, hừ, nàng đã sớm tự lực rồi, không cần anh rể nói nhảm nữa, ép nàng về đông nam, mối thù này còn chưa tính nữa là, chờ khi hắn trở về, nàng nhất định phải cho hắn biết, nàng đã thay đổi như thế nào, nàng nhất định phải mạnh hơn nha đầu Mỹ Đình kia. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Không cần, nha đầu kia, lúc nào cũng làm cho anh tức giận, có chuyện gì trở về rồi nói, Yên Nguyệt, dặn mọi người cẩn thận một chút, anh sẽ nhanh chóng trở về, mọi người ngủ sớm đi, ngày mai nhất định là thời tiết tốt"

Nói lời ly biệt cuối cùng, Tiêu Thu Phong có chút u buồn cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn trời sao, một nổi nhớ nhung phát ra từ nội tâm, nhàn nhạt nhuộm đẫm cảnh đem, hắn, nhớ nhà.

Một bóng người, thân ảnh như gió, phiên nhiên mà tới, sau khi đã chải chuốt trang điểm lại, giờ phút này, nàng có vẻ khác ngày thường, Vũ xuất hiện, ở trước mặt nhiều người, có chút thần bí, cá tính cao ngạo, mỹ lệ lãnh diễm, hơn nữa lại là người có tình cảm sớm nhất với Tiêu Thu Phong, vô tình làm cho nàng trở thành chị cả trong chúng nữ của Tiêu gia.

Ngay cả liễu yên nguyệt cũng rất nghe lời nàng, giờ phút này ngay cả Đinh Mỹ Đình và Triệu Nhược Thần, đừng nói là nghe lời, mà toàn tâm toàn ý ủng hộ nàng, còn nàng, vì Tiêu Thu Phong mà trả giá, quả thật đáng để cho bất kỳ kẻ nào tôn kính.

"Thu Phong, nhớ Yên Nguyệt các nàng sao?"Bất cứ lúc nào, Vũ luôn là người hiểu rõ hắn nhất, bởi vì bọn họ từng làm bạn hơn mười năm, có rất nhiều thứ đã hiểu không cần nói.

Tiêu Thu Phong gật đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Sao không nói chuyện với các em ấy... Vũ, đêm nay em thật xinh đẹp!"

Vũ hơi hơi xấu hổ cười, sau đó dáng người xinh đẹp nhẹ nhàng chuyển, hỏi: "Dáng người của em đã dần thay đổi rồi"

"Sao có thể, Vũ, trong lòng của anh, vĩnh viễn là người đẹp nhất"

Vũ quyến rũ nhìn hắn, có chút lạnh nhạt nói: "Phụ nữ có thể bảo trì sự xinh đẹp được bao lâu đâu, có đẹp thì cũng không sánh bằng Thanh Linh, không được sự thanh xuân như Mỹ Đình, Thu Phong, em không muốn đợi nữa, tối nay anh phải thuộc về em, Vũ, cũng thuộc về anh"

Tiêu Thu Phong nở nụ cười, cười đến ngây ngô: "Vì sao chứ, chúng ta đã có nhau, mấy ngày nữa chúng ta có thể rời khỏi kinh thành, mỹ nhân đáng yêu của anh, ngay cả mấy ngày cũng không đợi được rồi sao?"

Vũ lập tức nói: "Anh nhìn xem, ngay cả Nhược Thần cũng đã có, em là chị lớn, tại sao lại có thể đến sau, Thu Phong, muốn em đi, làm cho em thành cô dâu xinh đẹp của anh đi, tối nay, làm cho chúng ta cả đời đều ghi nhớ đi!"

Yêu cầu của Vũ, Tiêu Thu Phong chưa từng cự tuyệt, nhưng hắn thật không ngờ, một Vũ luôn luôn đạm bạc, lại rất hâm mộ Nhược Thần các nàng, muốn trở thành mẹ, có lẽ, đây là điều mà tất cả phụ nữ chờ đợi, Vũ, cũng không ngoại lệ.

Nhưng Tiêu Thu Phong giờ phút này không ngờ, dưới vẻ mặt tươi cười của Vũ, là những giọt nước mắt trong lòng, hy vọng trở thành mẹ, cũng là một lý do, nhưng không phải là quan trọng nhất.

Vũ đã cảm nhận được lãnh ý tiêu túc, cái cảm giác này, cũng giống như khi Ảnh Tử chấp hành nhiệm vụ, từ biệt nàng, giống như đúc, mà đây không phải là một dấu hiệu tốt, mà nàng lại không thể thay đổi điều đó, chỉ có thể yên lặng chịu đựng một mình.

Cho nên, nàng phải làm nữ chủ nhân của Tiêu gia trong tối nay, không hề hối hận khi cho hết tất cả.

Như vậy, cuộc sống về sau, sẽ không còn hối tiếc gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi