TRỌNG SINH ĐỘC SỦNG CỬU THIÊN TUẾ


"Cửu Cửu,chúng ta đến nơi rồi.

"
Lúc này,Lục Khanh đang đứng ngoài tòa cung điện bao phủ bởi ánh nắng rực rỡ.

Tẩm cung của nàng là nơi ánh sáng ngập tràn nhất,là cung điện mỹ lệ nhất hoàng cung,cũng vì thế mà có tên "Kiêu Dương Điện".

Trước tiền viện trồng hàng trăm loại hoa cỏ,một năm bốn mùa đua nhau khoe sắc.

Nàng dừng chân trước cửa điện,lại một lần nữa ngửi được mùi thơm ngọt xa cách đã lâu,Lục Khanh trong lòng cảm xúc rối thành một vòng.

Ở thời điểm tất thảy chưa phát sinh,nàng vẫn là một công chúa cao quý kiêu ngạo.

Chỉ khác là,nàng không còn yếu đuối vô dụng như trước!
Tất cả mọi chuyện tuyệt đối sẽ không lặp lại lần nữa!tuyệt đối không!
"Công chúa giá đáo.

"
cùng với một tiếng truyền,Trương quản sự ra nghênh đón,nhìn đến Quân Diễm Cửu bên cạnh nàng,sửng sốt trong nháy mắt.

Lục Khanh mở miệng:"Gọi tất cả ra ngoài,bổn công chúa có việc muốn nói.

"
Hạ nhân lần lượt đi ra,xếp thành hàng quy củ trước mặt nàng.

Lục Khanh giương giọng nói:"Giới thiệu một chút,đây là thành viên mới của điện chúng ta,Đông Xưởng Đốc Công đại nhân,Quân Diễm Cửu.

"
ẦM
Tất cả chết lặng như bị sét đánh.

Y cao lớn như vậy,biểu tình vô cảm lạnh lẽo khiêns tất thảy mọi người run rẩy sợ hãi.

TẠI SAO,TẠI SAO NGƯỜI MÀ BỌN HỌ SỢ NHÌN THẤY NHẤT LẠI TRỤ TRONG ĐIỆN CỦA CÔNG CHÚA!!!!!(*꒦ິ꒳꒦ີ)
Lục Khanh đảo mặt qua chúng nô tì,biểu tình bất mãn:"Các người,đều câm hết rồi sao?"
Tất cả lúc này mới như bừng tỉnh mộng,cuống quýt hành lễ:"Tham kiến Đốc Công đại nhân.

"
Quân Diễm Cửu híp mắt lại,nhìn rõ sự sợ hãi,kiêng kị rõ như ban ngày.

Lúc này,Lục Khanh lại nói:"Quân công công,sau này chính là quản sự của Kiêu Dương Điện,từ nay về sau,mọi người đều có thể xem đại nhân như người nhà mà đối đãi,giống như đối với ta vậy.

"Quân Diễm Cửu quay mặt nhìn nàng.


Dưới ánh mặt trời thiêu đốt,khuôn mặt nữ nhi sáng sủa ấm áp,biểu tình tràn đầy sức sống,linh động.

Nói xong,đôi mắt tinh xảo kia quay đầu nhìn y:"Cửu Cửu,đi theo ta,ta sắp xếp cho ngài một gian phòng.

"Nàng trực tiếp mang y đi vào trong 1 tòa điện.

Là một người nắm rõ hoàng cung trong lòng bàn tay,sao y có thể không biết căn phòng trước mắt là dành cho phò mã tương lai?Quân Diễm Cửu nheo nheo mắt.

Căn phòng này cạnh phòng ngủ của nàng,chỉ cách nhau một bức tường mỏng,nửa đêm,bất kể phòng nàng có tiếng động nhỏ nào,y đều có thể nghe thấy.

Y rũ mắt che giấu đi cảm xúc,nói:"căn phòng này là chuẩn bị cho phò mã tương lai,không thích hợp cho nô tài ở.

"
"Không có gì là không thích hợp cả,vừa vặn gian này trống không mà thôi.

"
Lại tựa hồ như nghĩ đến thứ gì,nàng tiếp:"Hơn nữa! bản công chúa sau này thành thân,khẳng định là cùng phò mã dọn ra ngoài ở,bên ngoài cung tự do thoải mái,cũng sợ,ở trong cung phu quân ta cảm thấy không thoải mái,cho nên,căn phòng này sau này cũng không chắc có người ở a.

"
Vừa nói đến mấy chữ "phu quân của ta",nàng vừa cố ý lại như vô tình liếc nhìn y,mang ý chòng ghẹo.

Quân Diễm Cửu quay mặt đi né tránh,nhưng vành tai lại một lần nữa nhuộm sắc đỏ.

nàng hôm nay,bị quỷ ám rồi?
Lục Khanh li3m li3m môi,đóng cửa lại,đối y mời ngồi.

Quân Diễm Cửu thong thả ung dung ngồi xuống.

Nàng nâng ấm trà lên,rót cho y một ly trà lạnh,cũng đi đến bên hắn ngồi xuống,giữa hai người cách nhau một cái bàn trà nhỏ.

Lục Khanh mân mê chén tử sa trong tay,mở miệng:"Kỳ thật tìm đại nhân tới đây,không chỉ có việc làm quản sự cho Kiêu Dương Điện,ta còn có sự khác muốn nhờ.

"
"Công chúa,mời nói.

"
Ta cần ngài.

"
Quân Diễm Cửu cảm thấy lồng ng.ực như bị ai đó nhéo một cái,lại thấy nàng cười đến xán lạn,tiếp tục nói
Ta cần ngài,làm phụ tá cho ta.


"
"Vì sao lại chọn ta?"Quân Diễm Cửu không hề lộ ra chút tâm tư nào,trên mặt vẫn như cũ tuấn lãng như ngọc,thần sắc thanh lãnh.

"vì ngài thông minh a,vừa thông minh vừa có năng lực cường đại,không chọn ngài thì chọn ai đây?"
"Công chúa không cần tranh quyền đoạt thế,vì sao còn cần ta phụ tá?"Y khó hiểu.

"Bởi vì ta muốn giết một người.

"
bắt gặp đôi mắt tràn đầy sát ý của nàng,nội tâm y không nhịn được nảy lên một cái.

"Ta muốn giết Tô Diệc Thừa>"Lục Khanh mặt không đổi sắc.

Quân Diệc Cửu bị một lời này làm cho chấn kinh,nhìn nàng thật sâu,vẻ mặt không thể tin được.

"Công chúa vì sao phải giết hắn?"
Lục Khanh không giải thích,chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào y,sâu trong đôi mắt trong veo kia là cố chấp không thể ngăn cản.

"Một câu thôi,ngài giúp hay không giúp?"
"Giúp ngươi,ta được lợi gì sao?"Y không nhanh không chậm nâng tách trà lên,nhấp một hụm.

Lục Khanh hoảng hốt nhớ lại kiếp trước,ngày đầu tiên nàng bị đưa đến phủ y.

Y một thân áo bào tím,dung mạo tuấn tú bất phàm,mái tóc đen đổ xuống như gấm,trong tay còn nâng một chén tử sa nhỏ.

"Ngươi sẽ hầu hạ ta sao?
Lục Khanh lắc đầu.

Nàng là Bắc Quốc đích công chúa tôn quý,từ nhỏ đã nhận muôn vàn sủng ái,làm sao có thể hầu hạ người khác?
Nhan sắc tuấn mỹ yêu nghiệt kia lại rất bình thản nói:"Hầu hạ ta,một kẻ bất man bất nữ,hoặc đem ngươi ném tới Hoa Mãn Lâu,hầu hạ nam nhân thiên hạ,ngươi chọn một cái.

"
Hoàn hồn lại,Lục Khanh lại lần nữa nhìn người nam nhân trước mặt,bắt chước thói quen của y,cầm chung trà,lương biếng cười,đẹp đến rung động lòng người.

"Ngài muốn cái gì,bản công chúa đều có thể cho ngài.

"
Suy ngẫm giây lát,y mở miệng:"Được,hi vọng công chúa,tuân thủ ước hẹn.

"
Quân Diễm Cửu liền ở lại Kiêu Dương Điện.


Ngày đó,sự tình ở trong cung đến là ồn ào,huyên náo.

có rất nhiều cung nhân lôi kéo người Kiêu Dương Điện hỏi thăm.

"Công chúa thật sự kéo đc vị ở Đông Xưởng kia về Kiêu Dương Điện đi a?"
"Này còn giả được sao!"
"Vl,không hổ là điêu ngoa công chúa a,Cả Cửu Thiên Tuế cũng dám chọc đến,khả năng là bởi vị kia đã chỗ nào đắc tội nàng ta.

"
"Ách,cái này ta cũng không rõ lắm.

"
"Vị kia thực đi đi đến Kiêu Dương Điện di?
"Đi nha,rốt cuộc đây cũng là mệnh lệnh a.


Lục Khanh không nghe thấy bên ngoài đang sôi nổi hỗn loạn,mới vừa trở lại tẩm điệm một lúc,Trương công công liền lui tới rồi.

Hẳn là tới khuyên công chúa,Quân Diễm Cửu kia dù gì cũng là một nhân vật nguy hiểm,không cần để lại Kiêu Dương Điện,e là sẽ gây bất lợi cho nàng.

Trước đây,hắn chính là bộ dạng vì nàng suy xét,tận tình khuyên bảo,Lục Khanh trước kia thực tin tưởng hắn,sau này mới biết,vị Trương công công này thật ra là tai mắt của Tô Diệc Thừa phái đến,hắn ở điện công chúa làm việc những năm đó,không biết đã truyền ra bao nhiêu tin tức về nàng.

Vốn dĩ muốn đem hắn diệt trừ tại chỗ,nhưng tránh rút dây động rừng,nàng vẫn nên giữ thái độ như trước.

Nàng nói:"Trương công công,ngươi có điều không biết,ta sở dĩ muốn đem Quân công công lưu tại Kiêu Dương Điện,là không muốn hắn luôn ở bên cạnh phụ hoàng.

Hiện giờ,quyền thế hắn càng ngày càng lớn,phụ hoàng lại vẫn cứ tin cậy hắn như vậy,đối với ta và những vị huynh trưởng,đều là sự uy hiếp.

"
Trương công công mắt sáng lên,vạn tính ngàn tính lại không tính tới nguyên nhân này,cũng âm thâm yên lòng.

Lục Khanh đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt,không chút che lấp nói tiếp
"Mặt khác,ta tâm duyệt Tô đại nhân,nhưng mà,hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Hôm nay,ta ở trước điện cố ý đòi gả cho Quân Diễm Cửu,chàng thế nhưng một chút phản ứng cũng không có,làm ta vô cùng thất vọng a!Trương công công có thể nghĩ cách giúp ta không?"
Này không phải ông trời giúp ta sao.

Vốn dĩ Tô đại nhân chính là muốn hắn tới tìm hiêủ tâm ý nàng,thúc đẩy tình cảm,không nghĩ tới nàng chính mình đề ra,liền nói:
"Cái này,Tô đại nhân thân là thần tử,đều có chỗ khó xử,nếu công chúa thật sự tâm duyệt Tô đại nhân,không bằng tự mình tranh thủ,cho Tô đại nhân tỏ rõ tâm ý người trước.

"
"Chủ ý hay!"Lục Khanh chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh.

"Vậy Trương công công đên nay nghĩ cách giúp ta,gọi Tô đại nhân ra ngoài,ta chờ chàng ở ngoài cung!"
Nói đoạn,nàng che miệng cười trộm:"Trước hết từ từ hãng nói thân phận ta.

Bản công chúa quyết định hạ dược trong trà,không làm thì thôi đi,làm thì phải làm một hồi hoành tráng.

Chỉ cần đem chàng lăn giường,chàng chính là người của bản công chúa.


"
Trương công công bị một lời này làm cho cả kinh,thái dương nhảy dựng.

Tuy rằng cảm thấy kinh hãi,nhưng việc này đem áp lên người vị công chúa được sủng sinh hư này,tựa hồ có thể lý giải.

"Dạ,nô tài liền đi làm.

Nô tài cáo lui.

"
Hai người nói chuyện,bị Quân Diễm Cửu ở gian cách vách nghe được rõ ràng.

Y một tay đặt bên cạnh bàn,một góc bàn thiếu chút nữa bị y bóp nát.

Cho nên! đây chính là nguyên nhân nàng đem hắn lưu lại sao?
Nàng vẫn là một lòng,chỉ nghĩ tới cái tên Tô Diệc Thừa kia?
Giây lát,cửa bị "cạch" một tiếng đẩy ra.

Lục Khanh một thân sam y hồng nhạt bưng một tô nước quả đi đến,tươi cười giống viên kẹo trái cây ngào đường.

"Cửu Cửu,đây là táo mới hái,Nội Vụ Phủ sáng sớm vừa mới đưa qua,ta tự tay rửa đó,ngài mau lại đây nếm thử?"
Thần sắc y nhìn không được tốt:"Không cần.

"
Nàng mím môi:"Ngươi không nếm thử một ít sao?"
Đột nhiên tới đây làm nũng là chuyện như thế nào?
Y dời ánh mắt thâm thúy nhìn về phía nàng,chỉ thấy khuôn mặt nhỏ thanh tú mỉm cười đến là ngọt ngào,sủng nịnh.

Y vẫn như cũ không có duỗi tay lấy.

Nàng lại dùng con dao nhỏ gọt thành miếng,tự tay dâng đến bên môi y.

Y không há miệng nàng bèn dỗ dành:"ăn đi mà,ăn nha~"
Y nhìn nàng,ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

Lục Khanh lúc này phụt miệng cười:"Ta vừa rồi cùng Trương công công nói,ngài đừng tin là thật nha,ta lừa hắn đó!"(edt: cái này bản qt là Lý công công,nhưng mình nghĩ Trương công công thì hợp lí hơn)
Dừng một chút,nàng tiếp:"Hắn là người của Tô Diệc Thừa,ta chỉ nó nói như vậy,mới có thể giải thích ta vì sao để ngài lại nơi này,còn có,đêm nay,ta đào một cái hố to chờ hắn nhảy xuống! ^-^
Y mở miệng định nói chuyện,nàng thuận thế liền đút quả táo vào miệng y.

Hơi lạnh nơi đầu ngón tay cố ý mà như vô tình chạm vào cánh môi,y thâm thúy liếc lại nàng.

Lục Khanh trong lòng cười thầm,làm bộ không để ý tự đút cho mình một miếng táo,nhìn y nói:"Ta không hề thích hắn,mắt nhìn người của ta luôn rất bình thường nha.

"
Quân Diễm Cửu đột nhiên nghiêm túc:"Cho nên đêm nay,công chúa có tính toán gì?"
Nàng cong nhẹ khoé môi,biểu tình vi diệu:"Đem hắn,tế trời.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi