TRỌNG SINH ĐỘC SỦNG CỬU THIÊN TUẾ


Đêm đó sơn trang suối nước nóng mở cửa kinh doanh trở lại.
Khu tắm nữ sau sự việc kia tạm thời phong toả, khu tắm nam cùng với tửu lầu, quán trà dọc sườn núi vẫn buôn bán như thường, chỉ là vắng vẻ đi nhiều.
Lục Khanh cùng Mạc Ly một trước một sau đi đến suối nước tìm ra được cái bình Quả Nhạc bỏ lại hôm đó.
Cái bình này bị Quả Nhạc trong lúc hoảng loạn ném vào trong suối,đã ngâm nước nhiều ngày, tuy vậy vẫn có thể lấy được một ít chất lỏng còn sót lại.
Mạc Ly ngửi một lúc lâu mới mở miệng.
"Đây có lẽ là dịch được tiết ra từ tuyến thể* của hổ con.

Có lẽ để che giấu đi mùi hắc mà chế thêm hương liệu, nhưng hương thơm này lại không đủ ảnh hưởng đến việc hổ đi tìm con.

Hơn nữa nơi này nằm giữa rừng, lại càng dễ dàng cho hổ mẹ tìm đến."
(* chỗ này mình không dịch được rõ ràng lắm, chỉ biết là một loại chất lỏng được tiết ra từ tuyến gì đó)
"Loại mùi này tương đối mạnh, ước chừng có thể lưu hương đến tận ba tuần.

Đôi khi hổ mẹ ngửi thấy mùi này sẽ sinh ra công kích mãnh liệt.
Theo thuộc hạ suy đoán, hổ con đã bị tàn nhẫn giết hại, hổ mẹ sau khi nhìn thấy thi thể của con liền đuổi theo mùi hương còn sót lại, chỉ cần trên người dính mùi này lập tức bị coi thành hung thủ."
Lục Khanh như bừng tỉnh đại ngộ.
"Chẳng trách con hổ kia ngửi thấy mùi này lại trở nên điên cuồng như vậy."
Nàng có thể đoán được thứ trong bình kia dẫn dụ hổ tới nhưng lại không rõ nguyên nhân làm chúng trở nên điên cuồng như vậy.

"Cho nên người nhà Quả gia đã giế.t ch.ết hổ con."
Mạc Ly gật đầu.
"Như vậy lại quá dễ rồi, Quả gia lần này có chết cũng không thể thoát tội."
Lục Khanh cầm cái bình lên: "Có bình này làm chứng cứ, ngự y trong cung kinh nghiệm phong phú, hiểu biết sâu rộng chắc chắn có thể tra ra chất lỏng trong bình này."
Bản công chúa chính là nhân chứng chứng minh cái bình này do Quả Nhạc mang đến.
Nếu lại tìm được nhân chứng quyết định có thể chứng minh Quả gia gi.ết c.hết hổ con, tất thảy có thể quy tội Quả gia có ý đồ bất chính! Thản nhiên lừa bản công chúa đây là tinh dầu thư giãn, cố ý mưu hại, tội trạng khó thoát!"
"Công chúa quả nhiên nhạy bén hơn người."
Lục Khanh lại không có chút vui vẻ nào, nói tiếp: "Hai con hổ đó nhất định chỉ sinh sống ở bên rìa khu rừng, tìm kiếm xung quanh nhất định có thể tìm được nhân chứng.

Nếu không tìm được thì trực tiếp xông vào phủ lục soát, nhất định vẫn còn dấu vết sót lại.
Nếu chẳng may không còn, đi xung quanh chợ đen, hổ rất đáng tiền, da hổ con bán đi cũng kiếm được không ít.

Mấy thứ như vậy đều có thể tra ra xuất xứ."
"Vâng." Mạc Ly đáp lời.
Phân phó xong xuôi nàng thoải mái không ít.
"Quả Nhạc, ta không những muốn ngươi phải chết mà còn cả phụ thân ngươi, cẩu tặc thông đồng địch quốc mưu phản, ăn bổng lộc Bắc quốc ta lại đi làm chó Khương quốc! Bản công chúa đem ổ chó này diệt hết một lần."
Sắc trời đã tối, Lục Triệt vẫn chưa thu được tin tức gì ủ rũ hồi cung.
Tiêu Hòa Đế hoàn toàn luống cuống.
Khanh Khanh nhà ông chắc chắn không xảy ra việc ngoài ý muốn chứ?
Lại quay sang nhìn tam hoàng tử, cả giận mắng
"Vô dụng! Nhà ngươi không tìm thấy muội muội còn trở về làm gì? Còn mặt mũi vác xác về đây? Hử?
Trẫm tốn công nuôi nhà ngươi thành to xác như vậy mà đến tiểu muội muội ngươi cũng không tìm được, ngươi còn có thể làm được việc gì? Gì cũng không xong!"
Tam hoàng tử vừa nghe mắng xong liền bị đuổi cổ ra ngoài.
Tức chết ông rồi!
Mà tức xong ông lại hối hận.
Đều do ông cả, là ông chọc Tiểu Khanh Khanh nổi giận bỏ đi, nhưng chỉ là ông nhịn không được.
Nhìn Khanh Khanh nhà ông với tên thái giám chết bầm kia ôm ôm ấp ấp, ông tức muốn chết!
Tiểu Khanh Khanh ưu tú như vậy sao có thể gả cho một tên thái giám? Ông vẫn còn muốn ôm cháu ngoại cơ mà?
Tiểu tử Quân Diễm Cửu kia cũng quá đáng tiếc rồi, tuổi nhỏ như vậy mà đã bị ép làm thái giám, bằng không muốn cưới Khanh Khanh cũng không phải không thể.
Nghĩ đến đây Tiêu Hòa Đế thở dài một tiếng.
"Diễm Cửu đâu?"
Quân Diễm Cửu rất nhanh có mặt.
"Hoàng thượng, người tìm nô tài?"
Tiêu Hòa Đế thở dài: "Công chúa từ hôm qua giận dỗi rời cung đến bây giờ vẫn chưa tìm được.


Diễm Cửu à, ngươi có biện pháp nào tìm được con bé không?"
Quân Diễm Cửu đương nhiên biết rõ nguyên nhân Lục Khanh giận dỗi một phần vì bất bình thay hắn, vì thế nhàn nhạt mở miệng: "Công chúa cát nhân tự có thiện tướng, nhất định sẽ không gặp chuyện gì, chờ công chúa bớt giận ắt tự quay về."
Tiêu Hòa Đế vẫn chưa từ bỏ ý định:"Khanh Khanh không nói cho ngươi con bé đi đâu ư?"
"Công chúa qua giờ cũng không qua nô tài."
Tiêu Hòa Đế nhìn hắn, muốn nhìn ra lời nói của hắn có mấy phần thật giả, chỉ là mặt liệt của Quân Diễm Cửu căn bản không có bất kì manh mối gì.
Chờ Quân Diễm Cửu trở lại phòng, vừa dẩy cửa ra đã thấy Lục Khanh ngồi trên giường, trên người là trang phục thái giám đang ôm Quân Bảo trong lòng.
Hắn hoảng sợ: "Công chúa sao lại ở đây?"
Lục Khanh v.uốt ve bé thỏ, cười tủm tỉm: " Bản công chúa đến xem xem ngài có ngược đãi Quân Bảo không?"
Quân Diễm Cửu mặt vô cảm: "Hoàng thượng tìm người muốn điên lên rồi, người lo lắng lắm đấy, công chúa vẫn nên trở về đi."
"Không, ta không về!" Lục Khanh bĩu môi ; " Phụ hoàng không tìm bản công chúa, tại sao bản công chúa phải đi về? Tìm đi, tìm không thấy người sẽ biết quý trọng.

Đêm nay ta sẽ ở lại đây!"
Khóe môi hắn giật giật.
"Công chúa nói sẽ cho nô tài thời gian suy nghĩ."
Lục Khanh buông Quân Bảo, bước đến trước mặt hắn cười
"Quả thực ta có nói.

Chỉ là ta đâu có nói trong thời gian ngài suy nghĩ bản công chúa sẽ không tới tìm ngài đâu? Ai bảo ngài làm bản công chúa nhớ thương như vậy, một này không gặp như cách ba thu."
Vành tai Quân Diễm Cửu lại đỏ bừng.
"Công chúa không sợ bị phát hiện sao?"
Lục Khanh cười hì hì nói: "Bản công chúa không ăn trộm cũng chẳng cướp bóc, sợ gì chứ? Người sợ chẳng phải là Đốc Công đại nhân ngài sao?"
Càng nói nàng càng lấn tới: "Nếu như bị phát hiện bản công chúa đang ở chỗ ngài, chỉ sợ ngài có mười cái miệng cũng không giải thích được.


Cho nên Cửu Cửu à, ngài tốt nhân nên giấu ta kĩ vào~"
Quân Diễm Cửu Không che giấu được vẻ quẫn bách hoảng loạn.
Lục Khanh che miệng cười trộm.
Nàng thật sự thích cảm giác này quá đi!
Cảm giác đem Quân Diễm Cửu ăn sạch.
Đêm đến.
Lục Khanh tắm gội xong xuôi trực tiếp nhào lên chăn của Quân Diễm Cửu lăn lộn vài vòng.
"Cửu Cửu, ngài kể chuyện ta nghe đi, đã lâu ta không nghe ngài kể chuyện nha."
...
Nói như hắn từng kể chuyện cho nàng nghe vậy.
"Nô tài không biết kể chuyện." Quân Diễm Cửu ương ngạnh nói.
"Ngài không biết kể chuyện thì làm sao leo lên được vị trí này chứ? Phụ hoàng thích ngài như vậy chẳng phải ngài miệng lưỡi linh hoạt sao?"
Quân Diễm Cửu liếc nàng một cái.
Tốt lắm! Kỳ thật hắn thực sự có bản lĩnh thuyết phục người khác đến mụ mị, chỉ là không muốn kể chuyện cho nàng nghe thôi.

Quân Diễm Cửu nhắm mắt, không so đo với nàng.
Lục Khanh thầm chê một câu vô vị, đảo đảo tròng mắt vài lần, lại nảy ra ý xấu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi