TRỌNG SINH ĐỘC SỦNG CỬU THIÊN TUẾ


Lục Khanh đẩy cửa đi vào.
Thanh niên kia vẫn mở rộng cổ áo, trên trán còn có thêm khăn ướt hạ nhiệt.
Thái y mới nãy có tới xem qua, kê thuốc hạ sốt nhưng chưa kịp đợi nước sôi thì người chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
Lục Khanh duỗi tay nhấn lên cổ rồi lại đưa lên mũi thăm dò, nhanh chóng nói: "Là sốt cao dẫn đến ngừng thở.

Hắn vừa rồi có phải vẫn luôn lên cơn co giật?" Nàng hỏi một cung nhân đứng bên cạnh.
Nàng ta đã sợ tới mức run bần bật: "Đúng vậy."
Lục Khanh bắt đầu lấy ra túi kim châm mang theo bên mình, nhanh chóng châm vào vài huyệt vị sau đó nói với cung nữ bên cạnh.
"Chuẩn bị một cái thùng gỗ, cởi hết quần áo, dìu hắn vào trong thùng."
Sau đó phân phó thêm vài người: "Đi Kiêu Dương Điện chuyển toàn bộ đá lạnh trong điện đến đây."
"Vâng."
Mấy cung nhân nhận lệnh gấp rút đi làm.

Tô Võ đứng phía sau thâm trầm nhìn Lục Khanh.
"Công chúa biết y thuật?"
"Biết." Lục Khanh nói thẳng.
Lúc này lại có một cung nhân vội vàng chạy tới: "Thái y đến."
"Để bọn họ về đi, người tắt thở rồi, bọn họ cứu không nổi."
"Công chúa!"
Tô Võ bước lên phía trước có ý khuyên ngăn, Lục Khanh mở miệng chặt đứt.
"Tô đại nhân yên tâm, bản công chúa biết người này quan trọng nhường nào.


Nếu không cứu được, bản công chúa đem đầu đi gặp phụ hoàng."
Dù sao cũng sống ở trong hoàng cung này mười mấy năm, nàng đương nhiên hiểu rõ trình độ y thuật của mấy vị thái y.

Cùng bọn họ lãng phí thời gian, chi bằng đem thời gian vàng này để cho nàng, không biết chừng hắn ta còn có thêm vài phần sống sót.
Tô Võ nhăn mày.
Hắn biết vị công chúa này dù có đem người kia trị chết thì hoàng thượng cũng sẽ không chút nhăn mày, suy cho cùng đây chính là vị công chúa hoàng thượng yêu quý nhất.

Quân là quân, thần là thần, hắn quả thực không dám trái mệnh.
Cuối cùng hắn đành cắn răng lùi về sau.
"Thần ở ngay bên ngoài.

Công chúa có việc gì cứ việc phân phó."
"Được." Lục Khanh qua loa đáp lời, tiếp tục cứu người.
Cung nhân Kiêu Dương Điện gấp rút mang hết đá lạnh tới.

Thanh niên ngồi xếp bằng được đặt trong thùng gỗ, từng chậu đá lớn được đổ xuống.
Lục Khanh rút ngân châm phong bế tâm mạch ra, chốc lát thanh niên nhìn qua không chút sinh khí khẽ run lên.
Lục Khanh lại đặt tay dưới mũi hắn kiểm tra, phát hiện đã khôi phục chút hô hấp mỏng manh.

Lúc này nàng mới coa thời gian quan sát kỹ càng.
Thanh niên trước mắt dung mạo thanh tú, so với Khương Thù cũng có vài phần tương tự.
Hắn ta...!thật sự là Khương quốc thái tử lưu lạc năm đó sao?
Đang nghĩ ngợi bỗng nàng nghe thấy một tiếng ho khan.
Quân Diễm Cửu một thân áo tím đi đến.
Chắc hẳn hắn cũng vừa hay tin "Khương quốc hoàng thái tử lưu lạc" đột nhiên tắt thở.
Hoàng thượng đem an nguy của hắn ta giao cho Tô Võ phụ trách, vừa vặn Quân Diễm Cửu là cấp trên của Tô Võ, hắn cố ý tới đây xem xét sự tình.
Nhưng vừa thấy nàng đứng trước một nam nhân trần trụi, nhìn chằm chằm thân thể hắn ta, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu.
"Nơi công chúa đi dạo quả thực rất độc đáo."
Nghe thấy lời lẽ chua ngoa này, Lục Khanh quay đầu, nở nụ cười rạng rỡ: "Cửu Cửu, ngài đến rồi?"
Quân Diễm Cửu liếc thùng tắm bằng một cặp mắt nhìn nồi nước luộc gà, đến hắn còn cảm thấy khó mà nhìn thẳng.
Hắn nhăn nhăn mày: "Đây là cách công chúa chẩn bệnh cho nam nhân?"
Lục Khanh cong cong khoé môi.

Nàng ấy mà, yêu nhất là giọng điệu chua ngoa của Cửu Cửu nhà nàng.
"Trong mắt đại phu mà nói đó chỉ là một đống thịt nằm đó, nào có phân biệt nam nữ già trẻ."
"Ồ?" Quân Diễm Cửu nhướng mày: "Vậy nên công chúa có thể không chút kiêng dè nhìn chằm chằm thân thể nam nhân như vậy?"
Lục Khanh cười tinh quái.
"Nói đi cũng phải nói lại, ngài xem, hắn ta có phải rất đẹp hay không?"
Quân Diễm Cửu híp mắt.
Đến cả khi nói chuyện nàng cũng không thể rời mắt khỏi nam nhân kia, khoé môi cong lên một tư thái thưởng thức.

Thanh niên kia bởi vì sốt cao nên cả người phiếm hồng, bờ môi nóng đến đỏ nhuận trông vô cùng đẹp mắt, cộng thêm mái tóc xoã tung nở rộ trong nước, vài sợi dính sát vào gò má, trượt trên thân thể lại tạo ra một loại mỹ cảm hỗn độn.
Nàng cố ý tặc lưỡi: "Nghe nói hoàng tử Khương quốc người nào người nấy đều vô cùng tuấn mỹ, đến hôm nay mới được thấy tận mắt, quả là danh bất hư truyền!"
Quân Diễm Cửu nhíu mày thật sâu.
Nàng còn chưa nói hết đã bị một bàn tay nóng bỏng che mắt.

Hắn dùng một tay xách cổ nàng kéo ra khỏi phòng.
"Quân Diễm Cửu! Làm càn! Ngài muốn làm gì bản công chúa? Buông bản công chúa ra!" Lục Khanh quát lớn.
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng lại vô cùng vui vẻ.

Ai da, tiểu nương tử ngốc nhà nàng cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?
Bên ngoài sắc trời đã tối, Quân Diễm Cửu kéo nàng ra khỏi phòng đến dưới mái hiên.

Dưới mái hiên, vừa hay có đoá tường vi nở rộ.
Quân Diễm Cửu nghiêm nghị mở miệng.
"Công chúa, nô tài cho rằng nam nhân loã thể bên trong đã mạo phạm đến người.

Công chúa là lá ngọc cành vàng, thật sự không nên làm việc này.

Lát nữa nô tài sẽ sắp xếp thái y chữa trị cho hắn.

Nếu có đắc tội công chúa, mong người thứ lỗi."
"Nhưng bản công chúa thấy ngài càng mạo phạm ta hơn!" Lục Khanh ngẩng đầu, híp mắt.
"Quân Diễm Cửu, có phải là ngài ghen rồi? Nếu ngài thừa nhận, bản công chúa sẽ không phạt ngài."
"Không có."
Quân Diễm Cửu không nhìn thẳng vào mắt nàng, mặt không cảm xúc nói: "Nô tài chỉ phụ trách an nguy trong ngoài hoàng cung, còn có thể diện của hoàng thất.
Công chúa chưa có hôn phối, nếu việc này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của người.

Nô tài cũng là suy xét cho người mà thôi."

"A." Lục Khanh tiếp lời: "Ngài cũng không muốn cưới ta, thay ta suy xét nhiều như vậy làm gì? Quản việc của bản công chúa, lá gan ngài xem ra không nhỏ?"
Lục Khanh điệu bộ chua ngoa, xoa eo nhìn hắn, trong hung dữ lại có chút đáng yêu.
"Xin lỗi." Quân Diễm Cửu cũng chỉ biết nói hai từ này, mặt vẫn lạnh tanh.
Lục Khanh đột nhiên tức giận.
Nói một câu "Ta ghen rồi" thì sẽ chết sao?
Cái đồ thẳng nam chết bầm.
Một người như này rốt cuộc sao có thể biến thành dáng vẻ của kiếp trước kia chứ?
Nàng vẫn là thích người khi bị nàng chọc giận sẽ đè tay nàng lên đỉnh đầu, ép sát nàng vào tường kia.
Hôn nàng đến khi nàng nhận sai mới thôi.
Kiếp trước bản thân nàng vô cùng chán ghét loại bá đạo này.

Nhưng bây giờ nhớ lại đoạn ký ức kiếp trước, trái tim nàng lại trở lên mềm mại.
Quân Diễm Cửu không biết vì sao lại cảm thấy tâm tình tiểu công chúa trước mắt bỗng nhiên trở nên nhộn nhạo.
Hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào môi hắn.
Môi hắn dính cái gì sao?
Hắn dùng mu bàn tay quẹt quẹt, lại thấy đáy mắt Lục Khanh trở nên buồn bã.
Ngay lúc hắn chưa hồi thần, nàng bỗng nhiên nắm cổ tay hắn, xoay người đè hắn lên tường.
Nàng dựa theo động tác Quân Diễm Cửu khi đó.
"Công..." Tiếng còn lại còn chưa kịp thoát ra đã bị một đôi môi mềm như mật chặn lại.

Nàng nhẹ nhàng cạy hàm răng, công thành chiếm đất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi