TRỌNG SINH ĐỘC SỦNG CỬU THIÊN TUẾ


Lục Khanh nói: "Đẹp trai nha, ngươi nhìn kỹ xem, từ khi sinh ra đã gặp qua nam tử nào đẹp hơn chàng chưa?"
Khương Noãn cẩn thận quan sát một lúc, nghiêm túc nói: "Không có."
Quân Diễm Cửu đầu đầy hỏi chấm.
Từ từ đã, hai người không phải vừa mới cãi nhau sao?
Lục Khanh hai mắt nhìn thấu hồng trần, vỗ vỗ bả vai Khương Noãn: "Nha đầu chết tiệt kia, bản công chúa nói với ngươi lời này.

Ban nãy đến đây vốn dĩ định cứu ngươi, nhưng mà..."
Khương Noãn ngây cả người.
"Nha đầu thúi, ngươi có lòng tốt tới cứu ta á?"
"Ngươi nghe lời thì ta sẽ cứu."
Lục Khanh thập phần công khí: "Còn gọi nha đầu thúi?"
Khương Noãn lập tức sửa lời: "Tỷ tỷ xinh đẹp ơi~"
Lục Khanh cười hài lòng, kéo Quân Diễm Cửu lại: "Vậy ngươi gọi chàng là gì?"
Khương Noãn cười giảo hoạt, ngọt lịm đáp: "Tỷ phu!"
Khương Noãn nói không phải khoe chứ nàng vô cùng biết cách lợi dụng ưu thế của mình, kẻ thức thời tức trang tuấn kiệt.
Nàng lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu, chỉ cần nàng làm nũng một chút, già trẻ gái trai đều không thể chống cự, dễ thương làm nũng đã giúp nàng thoát khỏi khá nhiều nguy hiểm.
Lần nào cũng hiểu quả.
Cho nên sau khi Lục Khanh xoay người rời đi, khoé môi nàng giương lên một tia giảo hoạt.

"Công chúa thật sự muốn cứu nàng ta?" Quân Diễm Cửu hỏi nàng.
"Đương nhiên." Lục Khanh đắc ý trả lời.

"Nếu ngài không cho bản công chúa mang theo Khương Duy đi gặp mặt, bản công chúa liền gặp phụ hoàng cầu xin, cứu nàng ta ra.

Hay không?"
Quân Diễm Cửu dừng bước, sắc mặt tốt đi: "Công chúa cứu nàng ta vì nguyên nhân này?"
"Không hoàn toàn." Lục Khanh nói: "Bản công chúa chính là đang suy xét vì đại cục."
Lục Khanh nhướng mày: "Cái gì cũng có giới hạn của nó.

Nếu cả hai vị thái tử Khương quốc đều trong tay ta, lại có thêm viên ngọc quý của Khương hoàng, nói không chừng ông ta sẽ thật sự như nàng ta nói, thẹn quá hóa giận dẫn binh tấn công Bắc quốc.
Tiểu công chúa còn nhỏ không hiểu chuyện, dạy dỗ một chút là được.

Bản công chúa ngay từ đầu cũng không muốn động đến nàng."
Khoé môi Lục Khanh cười nhạt, thẳng lưng ưỡn vai, ngẩng cao đầu bày ra bộ dạng bày mưu tính kế.
"Kỳ thực chuyện của tiểu công chúa cũng làm phụ hoàng đau đầu một phen, không biết xử trí thế nào.

Cục diện giữa ta và Khương quốc bây giờ vô cùng xấu hổ, cũng rất vi diệu.

Nếu ta cầu xin phụ hoàng, ầm ĩ đòi thả nàng ra, bên ngoài là ta vô cớ gây rối nhưng thực chất là cho phụ hoàng một nấc thang đi xuống, người cũng trút được gánh nặng."
Quân Diễm Cửu quay đầu nhìn Lục Khanh, ánh mắt thâm thúy dần chuyển sang thăm dò.
Tiểu công chúa thay đổi từ khi nào?
Giống như chỉ có khi ríu rít mắng nhau với Khương Noãn nàng mới thật sự có dáng vẻ của độ tuổi này.
Công chúa ngày thường luôn luôn trầm ổn, thành thục, tuy rằng lúc nào cũng hi hi ha ha nhưng ánh mắt lại lộ ra chút gian xảo, không biết đang lén lút bày chuyện xấu gì.
"Việc phụ hoàng ném người cho ngài thật bất ngờ." Lục Khanh lộ ra đôi mắt thấu tường mọi chuyện: "Nha đầu này chính là một củ khoai nóng bỏng tay, chờ ta nói với phụ hoàng rồi sắp xếp chỗ ở cho nàng."
"Ở đâu? Kiêu Dương Điện?" Quân Diễm Cửu suy tư.
"Nếu không thì sao? Chúng ta đều là nữ tử, thuận tiện nhất.

Hơn nữa Kiêu Dương ngoài tẩm cung của ta thì đều là thủ vệ giỏi nhất, trong tối ngoài sáng, võ công cao cường kiểu gì cũng có."
Quân Diễm Cửu nói: "Công chúa không sợ nàng ta giở trò sao? Dù sao cũng là người Khương quốc, là muội muội lớn lên cùng nhau với tên thái tử bị bắt làm tù binh kia."
"Cửu Cửu lo cho ta sao?"
Lục Khanh cười: "Một tiểu nha đầu thì có gì đáng ngại? Có thể làm được gì? Dù sao hai ca ca của nàng vẫn ở trong tay chúng ta."
Sắc mặt Quân Diễm Cửu trở nên vi diệu: "Là nô tài lớn tuổi, nhớ nhầm rồi? Nô tài nhớ là trước đó người nói nàng ta rất hung dữ, người rất sợ nàng."

Tiểu công chúa hùng hùng hổ hổ ngày hôm nay nào có nửa phần sợ hãi?
Lục Khanh xấu hổ, phản xạ linh hoạt đáp
"Không phải Cửu Cửu vẫn luôn ở đây sao? Điện ngài ở ngay bên cạnh, ta chạy ù cái là tới."
Quân Diễm Cửu cười cười: "Ồ, thì ra là muốn lừa nô tài qua đó."
Khuôn mặt nàng ửng đỏ, mím môi chạy lên trước.
Khi tạm biệt, Quân Diễm Cửu vẫn không quên dặn dò: "Cẩn thận là trên hết."
"Ừm."
Sau khi về, Lục Khanh liền đi đến Ngự Thư Phòng.
Khoảng thời gian này phụ hoàng đều phê tấu chương ở đây.
"Ai u, Khanh Khanh tới đấy à." Tiêu Hoà Đế vừa thấy nàng liền cười rạng rỡ, nhấc bút làm mực đọng lại chảy xuống tấu chương.
"Khanh Khanh tới đây, ngồi cạnh phụ hoàng này.

Sao nay Khanh Khanh lại tới tìm phụ hoàng thế? Nhớ trẫm sao?" Tiêu Hoà Đế đẩy đồ bên cạnh, để trống cho nàng ngồi, vỗ vỗ.
Lục Khanh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hoà Đế, cầm lấy một khối bánh phù dung to bằng bàn tay bắt đầu gặm.
"Cũng không hẳn." Lục Khanh nói: "Khanh Khanh muốn ăn bánh phù dung ở đây.

Bánh đưa đến Kiêu Dương là không thấy ngon nữa, phải ở cạnh người mới ngon cơ."
Tiêu Hoà Đế cười hiền hậu,nghĩ thầm:
Tính ngạo kiều như vậy, rõ ràng nhớ ông mà không chịu nói, không giống hồi nhỏ lăn ra làm nũng.
Ông duỗi tay vuốt tóc Lục Khanh: "Khanh Khanh thích thì ăn nhiều một chút."
Lại như nghĩ tới cái gì, nói tiếp: "Hôm qua nghe nói tiểu công chúa Khương quốc tới khi dễ con, Khanh Khanh nhà ta có làm sao không?"
Lục Khanh giương khuôn mặt nhỏ đắc ý dào dạt: "Khanh Khanh thì có chuyện gì được chứ! Muốn khi dễ thì cũng là nữ nhi khi dễ nàng."
"Phụ hoàng, nữ nhi tới đây có một chuyện." Lục Khanh bỏ khối bánh phù dung xuống, hai tay dính bánh túm lấy tay áo long bào.

"Nữ nhi một mình ở trong Kiêu Dương Điện lớn như vậy, cô đơn lắm, muốn có bạn chơi cùng.

Người có thể thả nàng ra chơi với nữ nhi có được không?"
Tiêu Hoà Đế sửng sốt.
Lục Khanh giải thích: "Ngày hôm qua nữ nhi và nàng cũng không có xích mích gì lớn, chỉ là nói qua nói lại, muốn đánh phủ đầu nàng nên mới sai Quân Diễm Cửu nhốt nàng lại."
"Ồ?" Thần sắc Tiêu Hoà Đế tức khắc trở nên xấu hổ: "Khanh Khanh thích tiểu nha đầu kia sao?"
"Thích ạ."
Tiêu Hoà Đế nói: "Nhưng dù sao nàng ta vẫn là Khương quốc công chúa, không giống nữ tử bình thường, Khanh Khanh nguyện ý cho nàng chơi cùng sao?"
Lục Khanh gật đầu: "Nguyện ý, nguyện ý.

Khanh Khanh cùng nàng giờ đã là bạn tốt rồi!"
Tiêu Hoà Đế nhìn Lục Khanh, không tin cho lắm.
Sao chuyện hôm qua đến tai ông lại là hai tiểu nha đầu đánh nhau túi bụi trong Kim Loan Điện?
"Chỉ là phụ hoàng nghe nói nha đầu kia có võ công, có thể khi dễ Khanh Khanh." Tiêu Hoà Đế lo lắng nói.
Lục Khanh cười tươi: "Người không cần lo lắng, nữ nhi có Quân Diễm Cửu ở sát vách mà, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhi tủi thân đâu.

Lại nói Kiêu Dương Điện chính là địa bàn nhỏ của nữ nhi, đến lúc đó ai khi dễ ai còn chưa biết chắc!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi