TRỌNG SINH ĐƯỢC HOTBOY TRƯỜNG CƯNG CHIỀU TRÊN ĐẦU QUẢ TIM


[Truyện được edit bởi wattpad: anhnguyet1007]
Nhậm Tử Sâm vốn định cưỡi ngựa lướt qua.
Ngay khi cậu đang trơ mắt nhìn Thẩm Niệm nghiêng đầu, vẫy tay với cậu, đôi bốt dưới chân cậu giẫm một cái, hai tay siết chặt dây cương, gần như là lập tức quay đầu ngựa, sau đó nhanh chóng rời đi.
Toàn bộ động tác không hề lề mề, hành động quả quyết, lưu loát, nhanh như chớp vậy.
Thẩm Văn Phong: "..."
Sắc mặt Thẩm Đường Tinh cũng không dễ nhìn lắm, gương mặt cố ý trang điểm cho đẹp của cô ta lộ ra vẻ tiều tụy, chẳng giống một thiếu nữ đang độ tuổi xuân tí nào.
Chỉ có khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Niệm là mang theo ý cười nhàn nhạt ngọt ngào.
Hai tay cô chắp lại, nhìn về phía thiếu niên đang hốt hoảng chạy trốn, chân thành khen ngợi: "Waa, kỹ thuật cưỡi ngựa của bạn học Nhậm thật cao siêu, cậu ấy lợi hại quá đi."
Vốn trong lòng Thẩm Văn Phong còn đang thấp thỏm.
Thẩm thị bây giờ đã không còn huy hoàng như mấy năm trước.
Ông ta là một nhà giàu mới nổi bắt đầu từ hai bàn tay trắng, nền móng rất nông.
Không giống nhà họ Nhậm có thể xem như danh môn vọng tộc của thành phố Nam, có thể truy ra nguồn gốc tổ tiên đến tận thời kỳ dân quốc.
Thế lực nhà họ Nhậm ở thành phố Nam rất phức tạp, dây mơ rễ má nhiều, Thẩm Văn Phong nằm mơ cũng muốn kết thân với nhà họ Nhậm.
Nhậm Tử Sâm không phải là một thiếu niên bình thường, không quá dễ tiếp cận.
Nhưng giờ phút này, Thẩm Văn Phong thấy Thẩm Niệm khen Nhậm Tử Sâm như vậy, liền một lòng cho rằng giữa hai người bọn họ cũng không mâu thuẫn gì.
"Niệm Niệm, con muốn học cưỡi ngựa sao? Chi bằng lát nữa nhờ bạn cùng bàn dạy cho con." Thẩm Văn Phong thiếu điều trực tiếp nói ra miệng, bảo Thẩm Niệm nhào về phía Nhậm Tử Sâm.

Nội tâm Thẩm Niệm khinh bỉ, ngoài mặt lại cười tươi như hoa: "Được ạ."
Thẩm Đường Tinh siết chặt roi quất ngựa trong tay, thật muốn quất nát mặt Thẩm Niệm.
Trang trại ngựa chỉ có một lối ra.
Nhậm Tử Sâm không thể cứ chạy tới chạy lui không mục đích.
Tốc độ của ngựa rất nhanh, thiếu niên đón lấy ngọn gió lớn trước mặt, nhưng hình như cho dù cậu làm thế nào cũng không thể giảm bớt sự buồn bực trong lòng.
Lại cưỡi thêm mấy vòng, lúc Nhậm Tử Sâm cuối cùng cũng dừng lại, ba cha con nhà họ Nhậm đi qua.
Mặt Nhậm Tử Sâm không chút biểu cảm, trong bụng thầm đọc: giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng...
Cậu không phải là cầm thú!
Nhất định là do cách đi vào giấc mơ đêm qua không đúng!
Khóe mắt thoáng nhìn thấy chiếc váy ngắn màu hồng và đôi chân mảnh khảnh trắng sáng của cô nhóc, đầu óc Nhậm Tử Sâm nổ tung.
"Tử Sâm à, trùng hợp quá, hôm nay lại gặp cháu ở đây, có phải hôm nay bố cháu về nước không?"
Thẩm Văn Phong cười chào hỏi.
Không thể không nói, vẻ bề ngoài của Thẩm Văn Phong cực tốt, giọng nói thuần hậu, cười rộ lên khiến cho người ta có cảm giác như gió xuân.
Nhậm Tử Sâm vô cảm xoay người, có vẻ rất không muốn nhắc tới bố cậu.

Chàng trai cao 1m86, cao hơn Thẩm Văn Phong nửa cái đầu, cậu nhìn chằm chằm vào chỗ khác, cảnh cáo mình, tuyệt đối không được nhìn cô nhóc kia.
Nhậm Tử Sâm cậu cũng là người từng trải, một giấc mộng xuân mà thôi, hoàn toàn có thể trụ được.


Ai ngờ, khi Nhậm Tử Sâm đã thuyết phục được bản thân, Thẩm Niệm đột nhiên bật cười, chỉ vào tóc của cậu: "Haha! Bạn học Nhậm, kiểu tóc của cậu xấu quá, giống như cây chổi vậy!"
Nhậm Tử Sâm rất thích kiểu tóc của cậu, chỉ là vừa rồi cưỡi ngựa, tốc độ quá nhanh, hơn nữa cậu không đội mũ bảo hiểm nên tóc dựng thẳng lên.
Khuôn mặt anh tuấn của Nhậm Tử Sâm đỏ lên, lúc này thật sự không trụ nổi nữa.
Cô nhóc xấu xa này, nói kiểu tóc của cậu xấu xí?!
Nhậm Tử Sâm tự nhận mình là người có tri thức có khí chất, không so đo với một đứa nhỏ.
Thẩm Văn Phong là người từng trải, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Nhậm Tử Sâm đỏ mặt.
Hơn nữa, Nhậm Tử Sâm không hề đáp trả lại Thẩm Niệm, đây chắc chắn là một ngoại lệ.
Trong lòng Thẩm Văn Phong ước chừng đã hiểu rõ nội tình.
"Bố ơi, bố xem kìa! Sao em gái lại có thể nói như thế chứ?! Bất lịch sự quá đi! Anh Sâm là hotboy trường Nhất Trung, sao có thể xấu xí được!" Thẩm Đường Tinh vội vàng biểu lộ sự chân thành, muốn Nhậm Tử Sâm biết tâm ý của cô ta.
Trước kia Thẩm Đường Tinh thục nữ, hào phóng, hoàn toàn là một vị thiên kim khuê các.
Thẩm Văn Phong thấy cô ta như vậy, đột nhiên nhíu mày.
Nhưng thấy Nhậm Tử Sâm từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn con gái lớn một cái, trong lúc vô tình lại nhìn con gái nhỏ vài lần, trong lòng Thẩm Văn Phong càng rõ ràng.
Dù sao ông ta cũng là một thương nhân, rất biết cân nhắc ưu và nhược điểm, cười nói: "Đúng vậy, Niệm Niệm, con không thể không biết lễ phép như vậy."
Thẩm Niệm mỉm cười, hơi tem tém lại: "Bạn học Nhậm đẹp trai, người cũng tốt, sẽ không so đo với con đâu, tuy rằng vừa rồi là nói giỡn, nhưng...!cũng là sự thật."

Khuôn mặt dễ xấu hổ của Nhậm Tử Sâm căng cứng.
Nữ sinh theo đuổi cậu quá nhiều, nhưng đây là người đầu tiên nói trước mặt cậu rằng cậu trông đẹp trai!
Con người cũng tốt...?
Sợ là cô có hiểu lầm gì đó về mình rồi!
Không thể ở lại thêm nữa, Nhậm Bá Vương cảm thấy cả người mình không được tự nhiên, phải bắt cô nhóc này lại, hung hăng giáo huấn một trận mới được!
"Cháu còn có việc, đi trước đây." Nhậm Tử Sâm căng mặt, dắt ngựa rời đi.

Thẩm Niệm đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Bạn học Nhậm, bố tôi nói muốn mời cậu về nhà ăn một bữa cơm, khi nào cậu có thời gian? Nếu không thì hôm nay đi, vừa hay xem như tôi trả lại cậu một ân tình, ngày hôm qua cậu cũng mời tôi ăn cơm mà, đúng không?"
Haha...
Quả nhiên là chiêu cũ.
Mời khách ăn cơm, tôi mời cậu, cậu lại mời tôi, mời tới mời lui, thật sự là không dứt được đúng không?!
Thiếu niên không quay đầu lại: "Không cần trả lại ân tình, hôm nay tôi rất bận, không đến nhà cậu ăn cơm đâu."
Cậu nghĩ rằng đã cho cho cô nhóc kia một đả kích lớn.
Còn chưa đi xa, đã nghe thấy Thẩm Niệm không chút vui vẻ nói với Thẩm Văn Phong: "Bố, con thật vô dụng, không mời được bạn học Nhậm tới ăn cơm."
Ở trước mặt người ngoài, đương nhiên Thẩm Văn Phong sẽ không trách cứ con gái: "Không sao, Niệm Niệm không cần tự trách mình."
Đôi chân dài của Nhậm Tử Sâm cứng đờ, lại tiếp tục đi về phía trước.
Đứa nhỏ thực sự không được yêu thương, nếu không thì tại sao lúc trước luôn được nuôi dưỡng ở nông thôn...
Cậu bất giác lo lắng cô nhóc sẽ bị ngược đãi sau khi trở về.
Nhưng mà, nghĩ lại, thiếu niên sờ sờ mái tóc dựng đứng trên đỉnh đầu mình, lại có chút tức giận.

Cậu xấu xí?!
Cậu xấu xí chỗ nào?!
Thôi bỏ đi, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, chuyện của cô nhóc kia không liên quan gì đến câu cả.
***
Nhậm Tử Sâm vừa rời đi, Thẩm Văn Phong cũng không có tâm trạng đưa hai con gái đi cưỡi ngựa.
Thẩm Đường Tinh tức giận, cứ oán giận mãi: "Nếu không phải em gái nói kiểu tóc của anh Sâm, anh Sâm cũng sẽ không đi nhanh như vậy.

Nơi này là thành phố Nam, không phải nông thôn, sau này em gái có thể đừng nói lung tung hay không hả?"
Thẩm Văn Phong cũng có ý này: "Niệm Niệm, lần sau con chú ý một chút."
Thẩm Niệm không cho là đúng, bởi vì cô quá rõ lát nữa Nhậm Tử Sâm sẽ đi đâu, cô thè lưỡi, ra vẻ ngây thơ: "Thật xin lỗi, bố, là con thất thố, con nhất định sẽ học theo chị, làm một thục nữ."
Thẩm Đường Tinh cứng đờ người.
Biểu hiện hôm nay của cô ta cũng không tính là thục nữ gì!
Cứ luôn cảm thấy Thẩm Niệm đang đánh vào mặt cô ta, nhưng cô ta lại không có bất kỳ chứng cứ nào.
Thẩm Văn Phong không nói thêm gì nữa, đối với ông ta lợi ích luôn luôn là cao nhất, bỏ ra bất cứ cái giá nào, cũng muốn thu hồi lãi suất, nuôi con gái cũng vậy.
***
"Thiếu gia! Thiếu gia! Tiên sinh ông ấy, ông ấy..."
Trang phục thể thao màu xám của Nhậm Tử Sâm thấm lớp mồ hôi mỏng, một tay thiếu niên giấu vào trong sợi tóc, tiếng nhắc nhở của quản gia phía sau còn chưa kết thúc, Nhậm Tử Sâm đã nhìn thấy quần áo nam nữ ở khắp nơi trong phòng khách, đan xen vào nhau, báo hiệu vừa rồi một nam một nữ đã hành động kịch liệt như thế nào...
Cậu vừa bước vào phòng khách, người đàn ông đang sung sướng trên ghế sofa đột nhiên quay đầu lại, che chắn người phụ nữ vừa rồi còn đang kêu rên, dường như nổi trận lôi đình: "Ai bảo mày về lúc này, ra ngoài cho ông!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi