TRỌNG SINH - EM ĐÃ YÊU ANH


Nhưng Từ Khiêm cũng không hẳn là tin lời của Giang Tuyên cho lắm, anh điều tra một số thông tin của hắn thì biết được Lạc Nhân từng là bạn gái của hắn một thời gian.
Từ Khiêm cũng không nghĩ là Giang Tuyên biết và sẽ giúp Nghi An đâu? Họ có mối quan hệ như thế nào với nhau?
Lời Giang Tuyên nói đúng, hắn có rất nhiều cô gái, nếu muốn động đến Nghi An thì hà cớ gì phải báo cho anh biết.
Nếu nói đúng như vậy thì chắc chắn thì họ biết nhau? Tên này cũng nói là Nghi An từng giúp hắn, bây giờ xem như trả ơn?
Sao anh chưa từng nghe Nghi An nói về người này?
Lạc Nhân nói rất đúng, hôm đó anh sẽ đưa Nghi An đi dự tiệc và công khai quan hệ của họ, cũng sẽ cho em ấy danh phận chứ không phải cứ mãi thế này.
Hôm đó có rất nhiều người đến cũng sẽ không thiếu thành phần bất hảo.
Từ Khiêm rót một ly nước.

Nếu đã tính trên đầu anh, thì thôi, anh cũng sẽ góp vào một chút gì đó gọi là quà đáp lễ cho cô ta vậy.
Lạc Nhân! Đừng trách tôi tại sao vô tình? Nếu muốn người khác không động đến mình thì hãy sống tốt một chút đi.
Từ Khiêm mỉm cười.

Đi vào phòng ngủ.
- ---------------
Sáng hôm sau.
Đêm qua Nghi An ngủ rất ngon, nên hôm nay tinh thần rất thoải mái.
Hôm nay Nghi An học ba môn mới, Từ Khiêm dạy một môn.

Nên Nghi An hứng khởi đi cùng với anh.
Tiết học với anh nhanh chóng trôi qua, đến khi buổi trưa trôi qua thì buổi học tiếp theo lại bắt đầu vào lúc hai giờ.
Cố Hân vẫn chưa lên lớp, cô ấy đang lửng thửng đi lên, trên tay vẫn còn cầm hộp sữa với vài túi bánh.
“Cậu lên chưa?”.
“Nhanh lên!”.
“Trời ạ! Cậu đang ở đâu”.
“Cố Hân! Cố Hân!”.
Nhưng Cố Hân đang cùng với một bạn học nam cùng lớp đang đi lên với nhau.

Cậu bạn nam này Cố Hân biết, trong lúc thi chung, cậu ấy chỉ cho mình rất nhiều.
Tên gì ấy nhỉ? Trần Nam hay Trần Tuấn gì đó.

Cố Hân cũng không rõ.
Khi bước vào lớp, Cố Hân nhìn người đứng trên bục giảng mà muốn té xỉu.
Lục Nghiên Trung với khuôn mặt âm trầm nhìn Cố Hân, sau đó nhìn ra cậu bạn phía sau cô ấy?
Thậm chí còn nhìn đồ ăn vặt trên tay Cố Hân đang cầm lấy nó.

Rất nhiều thứ.
Cố Hân chột dạ, đem giấu ra sau lưng mình.

Thậm chí ném hết ra cửa lớp xem như mình không có làm gì cả.
“…”.

Lục Nghiên Trung

“…”.

Các bạn học?
“Tôi là giảng viên dạy môn này của các em.

Hai người vô trễ tên gì”.
“…”.

Cố Hân nhìn anh! Đã biết rồi mà còn hỏi.

“Cố Hân”.

Thậm chí còn không thèm nhìn Lục Nghiên Trung cái nào.
“Nguyễn Kim Uy ạ”.
“Ủa cậu không phải tên Trần Nam à”.

Cố Hân hỏi.
“…”.

Nguyễn Kim Uy coi như tôi chết rồi đi!
“Vào chổ ngồi đi”.

Nhìn là bực bội thêm.

“Nhặt đồ lên đi, vứt lung tung”.
Còn không phải tại anh à.

Lục Nghiên Trung thấy đám đồ ăn vặt này không tốt nên luôn không muốn cho Cố Hân ăn.
Nên thời gian chung sống chung với anh, cô ấy lén ăn không.
Hừ hừ.
Két! Kéo ghê cũng thật mạnh.

Cố Hân lật sách ra thật lớn, như muốn dằn mặt Lục Nghiên Trung.
Haizzz.
Thấy vậy, Lục Nghiên Trung đi lại cửa sau đó khom người xuống nhặt lên những túi bánh đó.

Đi lại đặt lên bàn cho Cố Hân.
Nhưng cô ấy lại không cần nữa.
“…”.

Các bạn học.
Họ quen biết nhau à? Sao mà ánh mắt thầy giáo nhìn Cố Hân lạ vậy?
“Thưa thầy”.


Một bạn học giơ tay lên.

“Hai người biết nhau ạ”.
“Không”.
“Biết”.
“…”.

Cả lớp lại khó hiểu!
Không là Cố Hân trả lời, còn biết là Lục Nghiên Trung.
Nói tóm lại là biết hay không? Cái kiểu này mọi người điều nghĩ là quen biết rồi.
“Tôi tên Lục Nghiên Trung sẽ dạy môn doanh nghiệp khởi đầu và môn nghiệp vụ thương mại”.
“Trước hết chúng ta làm quen với mô hình của doanh nghiệp, đa số mọi thứ điều được bắt đầu hình thành trong suy nghĩ của mỗi người chúng ta”.
Anh cứ thao thao nói, như việc chia sẻ kinh nghiệm của mình cho các bạn trẻ mà thôi, vì những thứ này anh đã trải qua rất nhiều trong quá khứ.
Cố Hân suốt một buổi học đó không thèm nhìn Lục Nghiên Trung một cái nào.

Chỉ chăm chú nghe giảng mà thôi.
Giọng của anh hay quá đi thôi ~.
Khi đến giờ tan học, mọi người háo hức ra về.

Bài giảng của anh rất hay mọi người rất thích.
Cố Hân bị anh giữ lại.

Khi mọi người đã ra về hết, ngay cả Nghi An cũng đã đi trước.
“Được rồi! Anh xin lỗi, cũng chỉ muốn cho em một bất ngờ mà thôi”.
“Hừ.

Hôm nay em về nhà họ Cố ở”.

Nói trắng ra là không ở với anh nữa.
Lục Nghiên Trung làm sao mà chịu được, chung sống với Cố Hân anh đã quen rồi.

Nghe Cố Hân nói như vậy thì anh lại không vui.
“Không vui sao”.

Lục Nghiên Trung nói.

“Về nhà nấu cho em món ngon nhé”.
“Hứ! Em không thèm!”.

Cố Hân muốn đi về thì bị anh nắm tay kéo lại.


Sau đó thì hôn lên môi của cô ấy.
Cố Hân trừng mắt nhìn anh, anh lại…dám…dám làm chuyện như vậy hả?
Lục Nghiên Trung nghiêm túc hôn Cố Hân, bàn tay của anh để trên eo của cô ấy, chiếc lưỡi linh hoạt của anh di chuyển ở trong miệng của Cố Hân, sau đó ngậm m*t một hồi lâu.
Nghi An cùng với Thanh Thanh, Giản Ái đứng bên ngoài nhìn vào thấy họ hôn nhau say đắm như vậy thì Nghi An chụp lại ảnh rồi vui vẻ rời đi.
Lục Nghiên Trung mò vào trong ngực áo của Cố Hân, thậm chí anh còn hôn lên tai của cô ấy, rồi xuống dần đến cổ áo, Cố Hân cũng say mê, theo thói quen mà mò vào trong vạt áo của anh.
Anh ôm Cố Hân lại bàn giảng viên.

Tay hơi đẩy hai chân của Cố Hân ra rộng một chút để anh chen vào.
Cúc áo của Cố Hân bị anh mở rộng ra, áo lót màu đen thấp thoáng hiện ra.

Anh cọ cọ ở đ.ũng quần vài cái.
“A…”.
Có tiếng bước chân dồn dập đi lại, Cố Hân tỉnh táo lại.

Sau đó ngăn anh đang kéo khoá quần của mình xuống.
“Có người đến, đừng…”.

Cố Hân sợ sẽ bị phát hiện, cho nên không muốn.

Với lại chuyện này thân mật vô cùng.

Nếu để bị bắt gặp thì sẽ rất ngại.
Lục Nghiên Trung hít sâu một chút rồi chỉnh lại áo cho Cố Hân, sau đó ôm cô rời đi khỏi phòng học.

May mà Cố Hân tỉnh táo ngăn lại hành vi của anh.
Đúng là anh đã không kìm chế được khi ở cùng Cố Hân, cho nên…đúng là thất sách mà! Anh vẫn muốn được riêng tư ân ái cùng Cố Hân hơn.
Cố Hân liếc mắt nhìn thấy nơi đó của anh phồng lên, lại hơi đỏ mặt.
" Anh muốn làm em".

Lục Nghiên Trung nói.

Nghe rất rõ giọng của anh vô cùng khó chịu vì phải kìm chế d.ục vọng.
Tên đã lên dây nhưng lại không bắn được.

Có trời mới biết nỗi đau này của anh.
“Chổ đâu mà làm”.

Cố Hân mắng anh.

Anh định chơi dã chiến à! Cái đồ khốn này.
Anh đúng là điên rồi, điên hết chỗ nói.

Cố Hân thì lại không điên theo anh được, hai người mà điên hết thì sẽ loạn luôn.
"Ra xe nhé ".

Lục Nghiên Trung đề nghị.

“Hoặc chúng ta đến khách sạn”.
“Đi khách sạn đi.


Nhưng em hơi đói.

Đi ăn trước được không anh”.

Cố Hân đói thật mà!
“Anh còn đói hơn em”.

Lục Nghiên Trung nhìn Cố Hân.

“Được rồi, chúng ta đi ăn”.

Làm sao anh nỡ để Cố Hân đói được chứ.
Hai người họ nắm tay nhau đi ăn tối.
Vì Lục Nghiên Trung tạm thời tay phải không hoạt động được nên không thể lái xe, nên anh giao lại cho Cố Hân.
“Vậy khi đến ai đưa anh đi”.

Cố Hân khởi động xe hỏi anh.
“Trợ lý của anh đưa đến, anh cho cậu ta về rồi”.
Cố Hân gật đầu chiếc xe từ từ lái xe ra khỏi khuôn viên của trường đại học K.
Ngồi trên xe anh cởi hai cúc áo cho khỏi mái, anh cũng ngồi rất nghiêm chỉnh để cho Cố Hân lái xe đi.
Cố Hân biết chạy là học từ Cố Minh cho nên chạy xe rất điềm tĩnh, cũng rất chậm rãi.
Khi đến một quán ăn, là quán khi trước họ đến ăn mấy lần.
Lục Nghiên Trung vẫn gọi một phòng bao, để ngồi cho thoải mái.
Cố Hân gọi vài món ăn mà mình thích và gọi món cho anh ăn nữa.
Anh cũng có nói thẳng với nhân viên là sau hơn ba mươi phút thì mới đi vào.

Cô nhân viên đó cũng là người tinh ý cho nên gật đầu.
Thật ra lúc lên xe anh đã cố đè ép d.ục vọng đi xuống một chút.

Bây giờ…nó lại lên rồi.

Cho nên anh mới nói như vậy.
Cố Hân ngại ngùng không dám nhìn ai cả.
Anh ôm Cố Hân ngồi lên đùi mình, khẽ vuốt v e eo của Cố Hân.

Đôi tay khô ráp lần mò đến cúc áo.

Hai chân Cố Hân buông thòng xuống hai bên đùi anh, ngón chân khẽ cong lên.
Cố Hân khẩn trương nhìn anh.

Lục Nghiên Trung nâng mặt Cố Hân lên, ép nhìn vào anh.

Cả người run lên.
Anh vuốt v e mặt của cô, sau đó thì tiến đến ngậm môi của Cố Hân, kéo nhẹ ra, sau đó thì buông ra, cứ thế mấy lần.

Rồi mới chạm môi với nhau.
Tay của Cố Hân ôm lấy cổ anh, cùng nhau trao đổi nước bọt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi