TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Thiên Thiên càng nghĩ càng khó hiểu, làm sao mà Âu Dương Chấn Đông có thể có mặt ở đây được chứ? Cô đang ở Mỹ, còn ông ấy ở Trung Quốc mà? Không phải sao?

Theo cô nhớ thì đúng là thế mà?

"...."

Chớp chớp mắt, Âu Dương Thiên Thiên mang theo ánh nhìn khó hiểu đảo một lượt xung quanh lần nữa. Lúc này, cô chợt phát hiện ra một chuyện.

Hình như là... cô đang ở trên máy bay thì phải, đúng chứ?

Cô nằm trên giường, mà trần nhà lại sát rạt thế này sao? Hơn nữa, chất liệu không phải là đá mà nó được làm bằng nhôm hợp kim chứ, cái này thì chỉ có ai đi máy bay mới để ý thôi.

Không gian xung quanh khá rộng nhưng nếu nhìn kĩ thì thấy nó được xây dựng theo hình vòng cung, tức là dạng cơ bản của thân máy bay thông thường. (hình trụ tròn).

Duy nhất chỉ có khác một điều, đây là căn phòng trống, có thể là một loại hạng sang trọng nào đó dành riêng cho khách VIP, nên xung quanh mới không có ghế ngồi, thay vào đó.... là chứa cáigiường bệnh của cô lên thế này đây. Không khó để nhận định đây là máy bay riêng rồi.

Còn 1 điều nữa và cũng là quan trọng nhất khiến cô kết luận mình đang ở trên máy bay, chính là..... bên ngoài cửa sổ có mây kìa.

"...."

Cái thứ rõ ràng nhất rồi còn gì? Nếu cô không ở trên máy bay thì làm sao có thể thấy trời trăng mây gió trong xanh thế được chứ?

Trừ phi là cô bị bắt cóc bởi người ngoài hành tinh, lên UFO các kiểu con đà điểu thì mới thấy thế thôi, chứ bình thường là phải đi máy bay mới thấy được cơ.

Nhưng mà, xác suất cô bị bắt lên UFO là quá thấp, thậm chí gần như là không có khả năng, vậy nên là.... bỏ qua vấn đề đó đi.

Hoặc cũng có thể là cô mơ, nhưng mơ thế méo nào mà bụng đau như này được chứ? Đau như xương gãy ấy, đây tuyệt đối là thật rồi.

Nhưng mà... tại sao cô lại ở trên máy bay chứ? Không lẽ Vivian không thích xây bệnh viện dưới đất nữa nên chuyển lên máy bay chơi cho chất à?

"...."

Ôi trời! Cái suy nghĩ lung tung quá. Chắc không phải vậy đâu.

Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ đang tung tăng trong tâm trí mình, tiếp tục nhìn xung quanh. Đúng lúc đó, người hầu rời đi đã quay lại, thế nhưng.... lần này cô ấy đi cùng với một người đàn ông nữa, và đó... chính xác là Âu Dương Chấn Đông.

- Ba! - Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt khi nhìn thấy ông, cô theo bản năng thốt lên, biểu hiện rất kinh ngạc,

Thế mà ông ta lại ở đây thật. Chuyện gì thế này??

Âu Dương Chấn Đông đi về phía giường, ông nhìn từ trên xuống dưới thân thể của cô gái, rồi hỏi:

- Thiên Thiên, con tỉnh rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không?

Âu Dương Thiên Thiên vẫn chưa khỏi bất ngờ, cô nhướn người, bối rối đáp:

- Con ổn. Nhưng mà.... tại sao ba lại ở đây vậy?

Âu Dương Chấn Đông đỡ lấy người Âu Dương Thiên Thiên, không muốn cô vận động mạnh, ông chủ động kê cao gối lên, rồi để cô gái ngồi dựa vào đó, trả lời:

- Ba đương nhiên là đến đón con rồi. Tuần trước con qua Mỹ có 2 ngày thôi nhưng mà ba lại không liên lạc được, sợ con có chuyện nên ba đã trực tiếp bay qua Mỹ để đón con về.

"...."

Âu Dương Thiên Thiên đứng hình vài giây nhìn ông, cô chớp chớp mắt, phải mất một lúc sau mới lên tiếng:

- Vậy.... vậy là ba đến Mỹ... đón con về....

Hơi kéo âm cuối ra với giọng điệu nghi hoặc, Âu Dương Chấn Đông gật đầu nhìn cô, nói:

- Đúng vậy, ba đến đón con trở về Âu Dương gia của chúng ta. Bây giờ đang trên đường bay vào địa phận Trung Quốc, chẳng mấy chốc nữa thôi ba và con sẽ về đến nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi