TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Vô Thần nghe tiếng động mạnh, anh giật mình quay đầu lại, nhìn cô gái đang đi ra từ nhà vệ sinh với ánh mắt ngạc nhiên.

Còn chưa kịp nhận ra điều gì thì Âu Dương Thiên Thiên đã tiến gần đến ghế sofa, cô cầm một chiếc gối nhỏ phía dưới lên, ném thẳng về phía người đàn ông.

Âu Dương Vô Thần nghiêng đầu né qua một bên, anh nhíu mày nhìn cô, ngơ ngác lên tiếng:

- Âu Dương Thiên Thiên, em làm gì vậy?

Cô gái trừng ánh mắt với Âu Dương Vô Thần, nghiến răng nói:

- Anh còn dám hỏi hả? Cái tên biến thái.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên cầm tiếp một chiếc gối nữa ném về phía anh.

Lần này, Âu Dương Vô Thần không tránh nữa, anh dùng hai tay bắt lại chiếc gối đang phóng tới, dùng ánh mắt khó hiểu tiếp tục hỏi:

- Lại mắng nữa? Tôi đã làm gì em mà cứ mắng tôi biến thái mãi vậy?

Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô nheo mắt lên tiếng:

- Âu Dương Vô Thần, anh nói chính anh đã chọn cái váy đó cho tôi đúng không?

Người đàn ông từ từ gật đầu, anh để chiếc gối xuống ghế, thành thật đáp:

- Đúng vậy, chiếc váy đó là do chính tay tôi chọn. Sao thế, em không thích à?

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt nảy lửa, cô nhếch môi, nói:

- Ha, còn dám nói mình không biến thái nữa hả? Tại sao anh lại biết số đo 3 vòng của tôi mà chọn chiếc váy đó? Tôi chưa bao giờ nói về vấn đề này với anh mà.

"...."

Câu hỏi của cô gái khiến Âu Dương Vô Thần chợt im lặng, anh chớp chớp mắt nhìn cô, có chút đưa tay lên sờ mũi mình, đảo mắt trả lời ngập ngừng:

- Ừm.... cái này... thực ra là.... không phải như em nghĩ đâu.... tôi....

"Bụp" - Một chiếc gối ngay lập tức đập thẳng vào đầu của Âu Dương Vô Thần, Âu Dương Thiên Thiên đứng phía đối diện vô cùng tức giận, hét lớn:

- Đừng có biện minh nữa, đồ biến thái. Không phải như tôi nghĩ thì chẳng lẽ là như anh nghĩ hả?

Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, cô xắn tay áo mình lên, nói:

- Hôm nay tôi nhất định phải đánh chết anh, Âu Dương Vô Thần.

Dứt lời, cô giơ tay lên, đi vòng qua ghế sofa, muốn tiến gần về phía người đàn ông.

Âu Dương Vô Thần không đề phòng liền bị gối đập trúng đầu, anh chưa kịp giải thích thì đã thấy cô gái đánh tới, ngay lập tức theo bản năng đi ngược lại phía khác, không cho cô chạm vào người mình.

- Âu Dương Thiên Thiên, em nghe tôi giải thích một chút đã, bình tĩnh đi.

Âu Dương Thiên Thiên không hề cho lọt tai những lời thừa thãi đó, cô chỉ tay, nói:

- Tôi sẽ không nghe bất cứ thứ gì từ anh nữa, Âu Dương Vô Thần, có giỏi thì đứng đó, đừng có mà chạy.

Người đàn ông không có cách nào để nói lại Âu Dương Thiên Thiên, anh thậm chí không biết lúc này nên cười hay nên khóc nữa, chỉ bất đắc dĩ chạy lòng vòng để thoát khỏi "móng vuốt" của cô gái.

- Âu Dương Vô Thần, tại sao anh trước mặt người khác thì băng lãnh cấm dục, trước mặt tôi thì biến thái vậy hả? Tưởng tôi dễ bắt nạt lắm sao? Để tôi tóm được thì anh chết chắc, còn chạy nữa à....

Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng la hét của cô gái nhỏ, cùng với màn rượt đuổi như chuột với mèo, thế nhưng, lần này có một chút khác biệt... người làm mèo, lại chính là người đã làm chuột vô số lần trước đây.

#Có cách nào để giải thích cho em hiểu nhỉ? Rằng có một vài thứ, anh không thể dành cho người khác, mà chỉ có thể làm với em.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi