TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Vô Thần hất văng cánh tay của người đàn ông ra, nheo mắt hỏi:

- Who are you to touch her?

(Anh là ai mà dám động vào cô ấy?)

Người đàn ông cao lớn bị sức của Âu Dương Vô Thần làm cho lùi về sau vài bước, hắn nhíu mày nhìn anh, lên tiếng:

- She did our lady angry. And who are you?

(Cô ta đã làm phu nhân của chúng tôi tức giận. Còn anh là ai?)

Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ phía sau, chớp mắt đáp:

- On the contrary, I feel your people are making my people angry.

(Ngược lại, tôi cảm thấy người của anh mới đang làm người của tôi tức giận.)

Dừng một chút, anh thu tầm mắt về, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào người đàn ông, giọng lạnh lẽo lên tiếng:

- Don't touch this girl. She is mine.

(Đừng động vào cô gái này. Cô ấy là của tôi)

Lời cảnh cáo của Âu Dương Vô Thần khiến người đàn ông sởn da gà, anh ta tự động lùi thêm về sau vài bước nữa, sợ hãi không dám nói gì.

Người phụ nữ kia thấy vậy, ngay lập tức tiến lên, quát:

- Anh là ai mà dám lớn lối trước mặt tôi vậy hả? Có biết chồng tôi là người nào không? Khôn hồn thì mau tránh ra.

Âu Dương Vô Thần liếc mắt, đôi con ngươi không chút sắc ấm nhìn người phụ nữ, cất giọng lạnh tanh:

- Tôi có thể không cần biết chồng cô là ai, nhưng cô không biết tôi thì là sai lầm đấy. Xin lỗi đi.

Người phụ nữ bị ánh nhìn của Âu Dương Vô Thần làm cho hoảng sợ, cô ta không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, hơi hạ giọng hỏi:

- Cái gì? Xin lỗi, ai chứ?

Âu Dương Vô Thần nhướn mày, chậm rãi đáp:

- Người mà cô vừa mới lớn tiếng, xin lỗi cô ấy đi.

Người phụ nữ nghe anh nói, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, lắc đầu nói:

- Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta? Cô ta đã làm bẩn trang phục của tôi đấy, cô ta mới là người phải xin lỗi.

Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô xua tay, lên tiếng:

- Đủ rồi, Âu Dương Vô Thần, tôi không cần lời xin lỗi gì cả. Đây là tiệc cưới của Vivian, làm ơn hãy để mọi chuyện dừng tại đây.

Dứt lời, người đàn ông liền quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt anh thu liễm lại sự lạnh lẽo, đáp:

- Được rồi, nhưng tôi cần nói chuyện với em.

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, không nhìn thẳng Âu Dương Vô Thần, trả lời:

- Tôi không muốn nghe điều gì bây giờ, để sau đi.

Người phụ nữ nhìn hai người trước mặt nói chuyện qua lại, hoàn toàn ngó lơ sự hiện diện của cô. Tức giân, cô ta nhìn sang người đàn ông mang áo đen bên cạnh.

Hiểu ánh mắt của cô, kẻ đó liền tiến lên, vươn tay ra muốn đánh Âu Dương Vô Thần.

Thế nhưng, người đàn ông tưởng chừng như không nhìn thấy điều này lại bất chợt quay lại, nắm lấy tay của tên áo đen kia, rồi dùng sức tung một cú đấm vào mặt hắn, khiến kẻ đó ngã xuống đất.

Những tên áo đen khác thấy vậy liền xông về phía Âu Dương Vô Thần, hiện trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Âu Dương Thiên Thiên giật mình hoảng hốt, cô nhíu mày, hét:

- Âu Dương Vô Thần, dừng lại đi.

Không để ý đến lời nói của cô, người đàn ông vẫn ra sức tung cú đấm, khiến từng người một từng người một ngã xuống đất, thậm chí bị hất văng ra xa.

Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô nhìn những quan khách xung quanh sợ hãi đến xanh mặt, dùng giằng quay người rời đi.

Âu Dương Vô Thần không để ý đến điều đó, anh giơ cao tay lên, tung một đòn thật mạnh về phía người áo đen. Đúng lúc này, một cánh tay trắng noãn liền vươn ra, một đường bắt lấy tay anh, nói:

- Đủ rồi, Vô Thần.

Người đàn ông bị giọng nói làm cho ngừng lại, anh ngước mắt lên nhìn Mã Nhược Anh, thở dốc.

Mã Nhược Anh liếc mắt, lên tiếng:

- Dừng lại được rồi, tôi biết cậu đang tức giận, nhưng bây giờ không phải lúc đâu. Đuổi theo Thiên Thiên đi, chuyện ở đây.... cứ để tôi lo.

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi