TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Câu hỏi của người đàn ông khiến Bạc Tuyết Cơ bất động trong giây lát, tựa như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, bà ta lắp bắp lên tiếng:

- Âu Dương Chấn Đông, tôi.... tôi vừa mới mất thứ gì ông có biết không? Là đứa bé, là đứa bé của chúng ta. Vậy mà... ông lại hỏi tôi câu đó ư?

Người đàn ông nhìn bà bằng ánh mắt lạnh nhạt, mím môi không đáp lại. Trái tim như bị hàng ngàn con dao xuyên thủng, ấn đường Bạc Tuyết Cơ cau lại, hét lớn:

- Âu Dương Chấn Đông, đó là con của ông. Vì sao ông có thể tỏ ra lạnh lùng không một chút cảm xúc như vậy? Ông có còn là con người nữa hay không?

Nét mặt người đàn ông vẫn không thay đổi trước những lời nói của Bạc Tuyết Cơ, Âu Dương Chấn Đông bình tĩnh mở miệng, lặp lại câu hỏi trước đó thêm một lần nữa:

- Là bà phải không? Nói thật đi.

Nước mắt dâng trào lên thật nhanh chóng, Bạc Tuyết Cơ đau thấu tận tâm can, gật đầu đáp:

- Đúng vậy, là tôi. Là tôi đã đẩy Âu Dương Thiên Thiên trước. Là tôi muốn hại nó trước.

- Vì sao? - Bất chợt gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, Âu Dương Chấn Đông trừng đôi mắt đỏ vằn nhìn người phụ nữ, bàn tay ông ta nắm chặt như thể rất giận dữ.

Bạc Tuyết Cơ mím đôi môi run rẩy, thẳng thừng nói:

- Bởi vì tôi căm hận nó, căm hận ngay từ lúc nó được sinh ra trên cõi đời này. Âu Dương Thiên Thiên giống hệt Đường Nhược Vũ, đều cướp đi tất cả mọi thứ của tôi.

Đứng bật dậy, Âu Dương Chấn Đông nhanh như chớp tiến đến gần người phụ nữ, ông nghiến răng lên tiếng:

- Cướp? Bà không cảm thấy xấu hổ khi nói ra từ đó sao? Thiên Thiên là người như thế nào tôi hiểu rõ nhất. Con bé không bao giờ muốn làm hại bất kì ai trên đời này, ngay cả là một người mẹ kế như bà.

Bạc Tuyết Cơ nghe xong đột nhiên bật cười, bà ta nhướn mày nhìn Âu Dương Chấn Đông, nói với giọng chế giễu:

- Thật là sự tin tưởng tuyệt đối đáng ngưỡng mộ, nhưng cũng bởi vì cái này mà tôi càng căm hận nó hơn nữa đấy. Đúng, đứa con gái yêu quý của ông chưa bao giờ muốn làm hại tôi nhưng nó cũng chưa từng thừa nhận người mẹ kế này.

- Nó khinh thường tôi đến mức nào ông biết không? Nó nói tôi đê tiện đến mức nào ông biết không? Nó đã không tiếc lời nhục mạ con người của tôi trong khi kẻ vô liêm sỉ nhất chính là mẹ của nó.

"Chát" - Người đàn ông dứt khoát vung tay, ngay lập tức tạo thành một âm thanh mạnh mẽ vang vọng trong không gian.

Ông ta nhìn Bạc Tuyết Cơ bằng con mắt rực lửa, gằn giọng lên tiếng:

- Sao bà dám nói như vậy về Nhược Vũ? Bà không cảm thấy áy náy khi nhắc về cô ấy ư? Chính bà mới là người có lỗi trong chuyện này, đừng đổ tội cho người khác nữa?

Cái tát của Âu Dương Chấn Đông khiến mặt người phụ nữ bị nghiêng qua một bên, thế nhưng bà ta dường như không ảnh hưởng về việc đó, quay đầu qua nhìn ông, nghiến răng nói:

- Áy náy? Có lỗi? Tại sao tôi lại phải cảm thấy như vậy trong khi tôi mới là kẻ bị hại chứ? Nếu như không phải vì Đường Nhược Vũ thì năm đó người làm dâu nhà Âu Dương gia chính là tôi, con của tôi cũng là Đại tiểu thư danh chính ngôn thuận, chứ không phải mang thân phận thấp hèn như bây giờ.

- Nếu không phải ông lấy Đường Nhược Vũ vì cô ta bắt ép ông với cái thai trong bụng thì Bạc Tuyết Cơ tôi mới chính là vợ chính thất, mới là phu nhân của Âu Dương gia, chứ không phải bị mỉa mai là vợ lẻ như bây giờ.

"Chát" - Thêm một tiếng động nữa vang lên, lần này Âu Dương Chấn Đông dường như dùng rất nhiều sức lực, trực tiếp khiến người phụ nữ phải chống tay xuống giường vì sắp bị ngã khụy.

Một giọt nước mắt bỗng rơi xuống mu bàn tay run rẩy, Bạc Tuyết Cơ siết chặt lại, vẫn tiếp tục nói:

- Nhưng cái thai trong bụng Đường Nhược Vũ đâu phải của ông, Âu Dương Thiên Thiên cũng đâu phải là con ruột của ông, tại sao ông lại có thể.... yêu thương nó đến như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi