TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Vô Thần nghiêng đầu nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:

- Em đang làm cái gì vậy?

Nghe câu hỏi của anh, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng nhìn lên, cô lắc đầu, đáp:

- Có làm cái gì đâu.

Âu Dương Vô Thần nhíu mày, hỏi:

- Thế tại sao lại vò môi, đừng làm như vậy nữa, có hại lắm biết không?

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô gật gật đầu, trả lời:

- Tôi biết rồi.

Nói xong, cả hai cùng ngồi ngay ngắn lại, Kỳ Ân cũng bắt đầu cho người hầu mang thức ăn lên.

Đúng lúc này, người đàn ông như nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên lên tiếng:

- Thiên Thiên, không lẽ.... em đang nghĩ tới chuyện....

Chỉ vừa nghe vài chữ phát ra từ miệng Âu Dương Vô Thần thôi, Âu Dương Thiên Thiên đã hết sức hoảng hốt, cô ngay lập tức cắt ngang, nói:

- Không có, tôi không hề nghĩ đến chuyện lúc nãy anh và tôi hôn nhau. Đừng có suy diễn lung tung.

Âu Dương Thiên Thiên vừa dứt lời, không khí xung quanh chợt trở nên lắng đọng, tất cả mọi thứ đều im lặng, đồng thời hướng ánh mắt về phía cô.

"....."

Thôi xong, toang rồi!

Âu Dương Thiên Thiên liếc ánh mắt sang Kỳ Ân đang trực tiếp để dĩa xuống trước mặt mình, thấy cô ấy đứng sựng, cô liền xấu hổ đến mức muốn chui xuống gầm bàn trốn.

Thế nhưng cũng không quá 3 giây, Kỳ Ân lại tiếp tục động tác của mình, cô bỏ dĩa xuống bàn của Âu Dương Thiên Thiên, rồi lui người về sau đứng im lặng.

Những người hầu khác thấy cô như vậy cũng nhanh chóng quay trở lại với công việc, chỉ là... trên môi họ đều hiện nụ cười đầy ẩn ý.

Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt, cô cảm thấy mình sắp mắc bệnh ung thư xấu hổ luôn rồi, phải làm sao đây?

Trừng ánh mắt với người đàn ông đối diện, cô như muốn hét lên với anh ta. Âu Dương Vô Thần nhíu mày khó hiểu, anh nhún vai, ánh mắt như muốn phản bác.

"Anh còn chưa nói gì cả mà?"

Mím môi, anh lắc đầu bỏ qua, rồi cúi xuống cầm nĩa lên bắt đầu dùng bữa ăn của mình. Âu Dương Thiên Thiên chỉ biết ngậm cục tức trong bụng, cô có cảm giác mình không thể nào sống nổi với người đàn ông này, tại sao lúc nãy lại đòi đi theo anh ta nhỉ?

Chắc chắn là cô điên rồi!

Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, thấy một vài người vẫn còn nhìn mình, cô hơi cúi đầu, đưa tay lên che mặt lại.

Aaaaa, xấu hổ quá à~~

Âu Dương Vô Thần thì vẫn thư thái dùng bữa, anh tuy không tỏ ra quá nhiều thái độ nhưng khi thấy Âu Dương Thiên Thiên như vậy, cũng cảm thấy tội nghiệp, liền ném cho Kỳ Ân một ánh mắt.

Kỳ Ân ngay lập tức hiểu ra, giương đôi con ngươi lạnh lẽo cảnh cáo từng người một.

Thế là suốt cả buổi ăn sáng hôm đó mọi người được một phen mừng thầm vui vẻ, còn ai đó thì lại xấu hổ không biết phải để mặt mũi mình ở đâu.

Cùng chiều ngày hôm đó, Âu Dương Vô Thần đã sắp xếp một chuyến bay, ngay trong ngày bay đến Ý với Âu Dương Thiên Thiên.

Như vậy, chính thức cô đã rời Trung Quốc.... một lần nữa.

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi