TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

"Lão đại của chúng tôi"? Vậy ra là đắc tội với người khác chứ không phải Âu Dương Vô Thần sao? Nhưng anh ta lại đi tính sổ thay người đó?

Woa.... cô trước giờ cứ tưởng anh ta là lớn nhất rồi, nhưng mà... không ngờ vẫn có người lớn hơn nữa.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lên tiếng:

- Chúng ta phải bắt bọn họ ở đây sao?

Âu Dương Vô Thần lắc đầu, đáp:

- Không phải. Mafia không hoạt động ở thành phố này.

Nghe xong, Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại:

- Vậy anh đưa tôi tới đây làm gì?

Người đàn ông liếc sang nhìn cô, trả lời:

- Đưa em đến tham quan.

"...."

Câm nín luôn....

Anh ta bị bênh hả?

Âu Dương Thiên Thiên quyết định không nói gì nữa, cô quay mặt đi chỗ khác, tránh nhìn Âu Dương Vô Thần lại muốn đánh anh ta.

Xe chạy hết con đường dài, liền dừng lại tại một khách sạn.

Âu Dương Thiên Thiên bước xuống xe, liền thấy Vivian và Mã Nhược Anh đang đứng trước cổng đợi hai người.

Nở nụ cười tươi tắn, cô giơ tay lên, vừa chào vừa đi đến gần, thế nhưng, khi đi tới trước mặt Mã Nhược Anh thì lại thấy cô ấy có vẻ kì lạ.

Khí tức xung quanh người Mã Nhược Anh có phần đen tối, và lởn vởn một chút sát khi, hình như.... tâm trạng của cô ấy đang không tốt.

- Chị.... Nhược Anh. Chị khỏe không? - Giọng nói Âu Dương Thiên Thiên nhỏ dần, cô chậm rãi buông tay xuống, trên mặt cũng thu lại nét cười.

Sao hôm nay ai cũng đáng sợ hết vậy....

Mã Nhược Anh liếc Âu Dương Vô Thần một cái, rồi nhìn sang Âu Dương Thiên Thiên, cười mỉm đáp:

- Lâu rồi không gặp em.

Lần đầu tiên cảm thấy rợn người khi nghe cô ấy nói câu chào, Âu Dương Thiên Thiên hơi rụt vai sợ hãi, ngay lập tức trả lời:

- Lâu rồi không gặp chị.

Vivian nhìn bầu không khí có phần ngượng ngùng, cô thở dài, lên tiếng:

- Được rồi, hoan nghênh em đến với nước Ý, Thiên Thiên. Vào trong đi, tôi đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người rồi.

Nói rồi, Vivian chưa kịp làm gì thì Mã Nhược Anh đã quay đầu rời đi, Âu Dương Thiên Thiên nhìn theo bóng lưng cô, chớp chớp mắt khó hiểu.

Âu Dương Vô Thần từ phía sau tiến lên, anh nhìn Vivian, nhàn nhạt hỏi:

- Đến lúc nào vậy?

Vivian nhướn mày, đáp:

- Ngày hôm qua, tôi nhận được yêu cầu đặc biệt từ hội nên đến nhận vụ này.

Âu Dương Vô Thần nghe xong, nhíu mày hỏi tiếp:

- Cô giải quyết chuyện của mình xong chưa mà nhận lời?

Vivian nghiêng đầu, bật cười trả lời:

- Này Phelan, cậu với Selina tâm linh tương thông sao? Toàn hỏi cùng một câu vậy?

Dừng một chút, cô lắc đầu đáp:

- Chuyện của tôi có chút khó khăn, tạm thời chưa xong, nhưng lần này là đích thân cô ta yêu cầu tôi tham gia, nên mới phải đến, không từ chối được.

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt có chút suy nghĩ, qua tầm vài giây, anh hất cằm về phía Mã Nhược Anh đang đi, nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Cậu ta sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?

Vivian vung tay, nhún vai trả lời:

- Tôi không biết, Selina khó chịu như vậy từ hôm qua rồi. Nhưng hình như là có liên quan đến Stefan, lúc nãy khi cậu ta tới đây hai người đã nhìn nhau một lúc, và tia lửa đã xẹt ra, may mà hai người đó ở cùng nhau không lâu, chứ nếu không, cháy cả cái khách sạn này rồi.

Âu Dương Thiên Thiên phía sau nghe thấy: "...."

Nữ hoàng, cô cũng không cần phóng đại vậy đâu. Nếu một ánh mắt có thể tạo ra lửa thì chắc cô đã đốt cháy tên Âu Dương Vô Thần này lâu rồi.

Người đàn ông không hề hay biết suy nghĩ của cô gái phía sau, chỉ đáp:

- Vậy sao.

Vivian gật gật, rồi cô hạ giọng, hơi nghiêng đầu về phía Âu Dương Vô Thần, nói:

- Vậy cho nên, tôi khuyên cậu, thời điểm này.... tốt nhất là đừng động vào cô ấy.

Âu Dương Thiên Thiên: "...."

Í.... lúc nãy cô có chọc chị ấy không nhỉ? Chào thôi mà... chắc….. không tính đâu ha....

"...."

Vẫn sợ quá T.T

Sợ bị ánh mắt chị ấy xẹt tia lửa đốt chết T.T

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi