TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Vĩ Sâm giật mình trước hành động và lời nói của Hứa Sơ Sơ, anh há miệng, cứng đơ mặt liếc nhìn Thời Cảnh Thường.

Người phụ nữ thấy anh như vậy, nhếch môi lên tiếng:

- Sao nào? Lời tôi trong mắt anh không có trọng lượng như vậy hả? Hay là.... cái này có trọng lương hơn nhỉ?

Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa đưa khẩu súng lên trước mặt người đàn ông, ánh mắt cô nghiêm túc, trông không giống đang đùa giỡn một chút nào.

Vĩ Sâm nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng gọi:

- Thiếu phu nhân, xin cô bình tĩnh....

"Pằng" - Phát súng ngay lập tức bắn ra, Hứa Sơ Sơ hoàn toàn không có chút nhân nhượng nào, bắn thẳng vào cánh cửa trước mặt người đàn ông, cô nhướn mày, nói:

- Tôi đang nói chuyện với chồng tôi, anh.... ra! ngoài!

Vĩ Sâm lần này không dám lên tiếng nữa, anh cúi đầu, lặng lẽ lùi về sau, đóng cửa lại.

Thời Cảnh Thường thở hắt ra một hơi, anh mím môi, hỏi:

- Sơ Sơ, em làm loạn đủ chưa?

Người phụ nữ nghe anh nói như vậy, nhếch môi đáp:

- Loạn? Em như thế này là đang làm loạn sao? Không biết đấy.

Dừng một chút, Hứa Sơ Sơ thu khẩu súng về, cô vuốt ve thân của nó, chậm rãi nói tiếp:

- Nhưng mà, em lại chưa thấy đủ loạn, hay là... em chơi lớn một chút, cho anh biết thế nào là loạn thật nhé?

Thời Cảnh Thường bắt buộc quay đầu lại, anh nhìn cô, nhíu mày lên tiếng:

- Đây không phải chuyện đùa, Sơ Sơ. Em đừng có tùy tiện nữa được không? Mau trở về đi, anh gần xuất phát rồi.

Dứt lời, người đàn ông vươn tay cầm lấy nắm cửa, dường như muốn mở đi ra ngoài. Thế nhưng, ngay lúc đó, một viên đạn từ đâu bay tới, xẹt ngang qua tay áo anh, ghim thẳng vào bức tường phía sau.

- Ây da, hụt rồi! - Tiếng người phụ nữ vang lên giễu cợt.

Nhìn tay áo mình bị rách một đường vải, Thời Cảnh Thường quay đầu, ánh mắt âm u hướng về phía cô, gằn giọng gọi:

- Sơ Sơ...

Hứa Sơ Sơ nhướn mày, cô thu khẩu súng về, đưa tay xoa bụng mình, nhìn người đàn ông nói:

- Thật là, đã nói dạo này mang thai tâm trạng em không tốt mà, sao cứ hết người này đến người khác muốn làm trái ý em vậy nhỉ? Có phải lúc mang thai Hoành Nghị không ai thấy em nổi nóng nên bây giờ cũng nghĩ em như vậy luôn không?

Thời Cảnh Thường cau mày, quát một tiếng đanh thép:

- Vợ à!

- Vợ cái gì mà vợ, muốn hét với em à! - Gần như là cùng một lúc, Hứa Sơ Sơ cũng quát ngược lại lời của người đàn ông.

Cô trừng mắt, bất mãn nói:

- Có người chồng nào như anh không, vợ nhờ một chút cũng không giúp, nói miệng thì không chịu nghe, dùng vũ lực thì bảo làm loạn, không lẽ anh muốn em quỳ xuống cầu xin anh chắc?

- Đã không muốn làm người xấu trước mặt chồng mình rồi, mà ạnh cứ ép em đi vào con đường đó là sao? Bây giờ muốn gì, hay là thử lên sàn đấu tay đôi bên thua bên thắng công bằng mới chịu? Hả?

"Rầm" - Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa đập khẩu súng xuống mặt bàn phía sau, tạo nên một âm thanh kinh hồn, khiến người đàn ông phải câm lặng.

Cô trừng mắt, đôi con ngươi nhìn Thời Cảnh Thường như muốn lột sạch quần áo của anh ra, cực kì gai góc.

Thời Cảnh Thường đến giờ phút này không thể nói được gì nữa, anh mím môi, cúi đầu nhắm mắt. Trong lòng sớm đã thầm khấn.

Bình tĩnh, Thời Cảnh Thường, mày nhất định phải bình tĩnh, cô ấy đang mang thai.

Là đang mang thai, mang thai, mang thai! Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần.

Sau một lúc giằng co với nội tâm của mình, người đàn ông mở mắt ra, chậm rãi ngước đầu nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:

- Được, anh đồng ý với em!

*Hôm nay đủ phiếu giờ nào Tiêu bão giờ đó luôn nha*

*Ai chưa liên kết mã mời thì liên kết với Tiêu nhé, mã mời là 20003338 nha*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi