Âu Dương Thiên Thiên há miệng, tay cô chới với bấu vào người tay người đàn ông. Ánh mắt liếc về phía Kỳ Ân ngồi dưới đất, cô lắp bắp gọi:
- K..ỳ..... Â..n....Kỳ.... Â....n...
Lời chập choạng không thể phát ra hết được, mặt Âu Dương Thiên Thiên đỏ âu, không khí dường như đang bị rút đi, khiến cô không thể thở được.
Sức lực yếu ớt vẫn cố gắng cào cấu vào cánh tay người đàn ông, thế nhưng nó là không đủ, cánh tay hắn ta quá to lớn, quá săn chắc, việc mà Âu Dương Thiên Thiên làm chỉ như một con mèo sắp chết vờn tay hắn mà thôi, không hề có chút sát thương nào.
Âu Dương Thiên Thiên dần không thể kháng cự được nữa, cô buông lỏng tay, mí mắt hơi nhắm lại, chỉ còn chờ đợi cái chết đang đến rất gần.
Giây phút đó, trong đầu Âu Dương Thiên Thiên chỉ vang lên những câu hỏi.
Đàm Gia Hi, mày lại sắp chết thêm một lần nữa ư? Tại sao hai kiếp người của mày lại sống không thọ đến vậy? Tại sao lại đều phải chết sớm?
Mày vô dụng, thật sự vô dụng. Có phải tạo hóa thấy mày quá vô dụng, không thể làm được tích sự gì nên mới muốn rút lại cơ hội đã ban cho mày hay không?
Nhưng mà.... không.... mày vẫn chưa hoàn thành ước nguyện của Âu Dương Thiên Thiên, mày vẫn chưa làm được gì cho cô ấy cả, lời mày hứa, sự kì vọng của cô ấy, tất cả sẽ chấm dứt tại đây nếu mày chết đi.
Không được, không thể như vậy được.
Tự nhủ với lòng mình, Âu Dương Thiên Thiên mở mắt ra, cô cắn răng, dùng hết sức giơ hai chân lên, đạp vào bụng người đàn ông, khiến hắn ta ngã xuống đất.
Âu Dương Thiên Thiên cũng mềm oặt khụy xuống đất, cô đưa tay lên sờ cổ mình, ho sặc sụa.
Nhướn mắt nhìn người đàn ông, thấy hắn ta đứng dậy, tung nắm đấm về phía mình, cô mím môi, theo bản năng đưa tay hai tay lên trước mặt đỡ.
Nắm đấm bị sức lực yếu ớt chống lại, người đàn ông nhìn cô gái đang run rẩy nhưng vẫn gắng gượng, nhếch môi cười khinh bỉ, giơ chân lên đá vào bụng cô.
Âu Dương Thiên Thiên không đỡ được, cô trực tiếp bị đá trúng, co quắp người lại văng ra xa.
"Phụt" - Tiếp tục phun ra một búng máu, Âu Dương Thiên Thiên đau đớn không thể tả xiết, cô mơ hồ thấy một chất nhầy màu vàng từ miệng mình nôn ra, dường như là mật vàng.
Thế nhưng dù bị đánh đến mức đó, Âu Dương Thiên Thiên vẫn gắng gượng ngồi dậy, cô lau miệng mình, nhìn người đàn ông đang cúi đầu nhặt khẩu súng của cô lên.
Nuốt một ngụm nước bọt, cô thở nặng nề lên tiếng:
- It"s useless, there"s no bullet in it...
( Vô dụng thôi, không có viên đạn nào trong đó đâu.)
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt như thể không tin, hắn ta nhìn về phía cô, nói:
- Don"t try to trick me, if you don"t have bullets, why would you hold it?
( Đừng lừa tao, nếu không có đạn sao mày cầm nó?)
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, chậm rãi trả lời:
- I was only threatening you, I didn"t know how to shoot, but... you know. So can you recognize it? That there was no bullet in that gun?
( Tao chỉ dọa mày mà thôi, tao không hề biết bắn súng, nhưng mà.... mày thì biết đấy. Vậy mày nhận ra được không? Rằng trong đó vốn dĩ không hề có viên đạn nào)
Ấn đường người đàn ông cau lại, hắn ta đảo mắt, rồi đột nhiên giương khẩu súng về phía Kỳ Ân, nói:
- Don"t try to trick me, if there are bullets or not, just shoot, I"ll shoot at her.
( Đừng cố lừa tao, muốn biết có đạn hay không chỉ cần bắn là được, tao sẽ bắn cô ta để kiểm chúng.)
Ánh mắt của Âu Dương Thiên Thiên thay đổi sau lời của người đàn ông, cô mím môi, khuôn mặt lạnh tanh lên tiếng:
- Do not be so stupid. You want to know if there are bullets or not? Shoot me here.
( Đừng ngu ngốc như vậy. Mày muốn biết trong đó có đạn hay khong à? Bắn tao đây này)
- Shoot me!!!!!!
( Bắn tao đi)