TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Tiếng súng phát ra, đương nhiên đám người Âu Dương Vô Thần phát giác được, thế nhưng nhanh hơn tất cả, Sherry và Eira mới là hai người hành động trước.

Họ đồng loạt rút dao, di chuyển đến ngăn cản lại từng phát súng.

Ánh mắt sắc bén tinh tế bao quát toàn bộ mọi thứ, viên đạn bay thẳng đến, liền va chạm với miệng dao kim loại, chệch hướng qua phía khác.

Cứ như thế, chỉ với hai người con gái, đã có thể ngăn chặn toàn bộ những phát súng bắn tới, thậm chí họ còn không tỏ ra chật vật hay tốn sức một chút nào.

Đường Gia Ưng bắn đến khi súng của mình không còn đạn nữa, anh ta nhìn về phía đám người, không thấy một kẻ nào bị thương, thì liền nổi đóa, xông thẳng về phía trước.

Lần này, chưa kịp để Eira và Sherry ra tay, thì một bóng đen đã vụt chạy lên, Âu Dương Vô Thần nhanh như chớp tiếp cận Đường Gia Ưng, dùng tay đấm mạnh vào bụng của hắn ta.

Trần Ninh thấy vậy, ngay lập tức tiến lên, giơ tay ra muốn hóa giải chiêu thức của Âu Dương Vô Thần, nhưng đột nhiên bị Eira xông tới ngăn cản.

Trần Ninh bị bắt buộc phải đánh với Eira. Hai cao thủ đụng độ nhau, nhưng rất dễ dàng nhận ra Eira hơn thế, không quá mười chiêu đã hạ gục được người đàn ông.

Thấy cô định ra tay giết ông ấy, Âu Dương Thiên Thiên liền lên tiếng:

- Eira, đừng giết ông ấy!

Câu nói của cô khiến người con gái kia thu tay lại, không đánh nữa, tuy vậy, Eira vẫn giữ lấy hai tay Trần Ninh

từ phía sau, bắt ép ông ta quỳ xuống, không cho tham gia vào trận đánh của Âu Dương Vô Thần với Đường Gia Ưng.

Trần Ninh cắn môi, nhìn Âu Dương Thiên Thiên, thật sự chưa từng ngờ đến cô ấy lại có những người thực lực mạnh bên cạnh.

Kĩ năng của họ, đều là cao thủ trong cao thủ, cực kì hiếm có.

Ông chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Gia Ưng, thấy anh ta đã bị Âu Dương Vô Thần quật ngã xuống đất, theo bản năng hô lên:

- Thiếu gia!

Eira nhíu mày, cô liết con dao trên tay, kề vào cổ của ông, nói với giọng lạnh lẽo:

- Im đi. Còn nói nữa thì tôi sẽ cắt lưỡi của ông đấy, lão già!

Trần Ninh mím môi, vô lực vô phương không cách nào phản kháng, chỉ có thể ngậm miệng, im lặng không nói nữa.

Đường Gia Ưng thì vẫn bị Âu Dương Vô Thần cho "ăn hành", thậm chí là bị hành ra bã. Hắn ta liên tục trúng chiêu thức của anh, đến nỗi mặt mũi, tay chân đều bị thương, thổ huyết ra ngoài.

Âu Dương Vô Thần thì không dùng quá nhiều sức lực, chỉ giống như con mèo đang vờn với con chuột nhỏ, thế nhưng từng quyền anh đánh ra lại rất mạnh, thậm chí là cực mạnh, thấm vào bên trong thân thể của Đường Gia Ưng, khiến lục phủ ngũ tạng bị thương tổn nặng nề.

Eira chớp ánh mắt bình thản, cô chỉ nhìn thôi cũng đủ biết, cậu chủ đã dùng bao nhiêu sức lực cho từng cú đấm của ngài ấy.

Đến một người học võ như cô, có khi cũng không chịu được, chứ đừng nói một kẻ ẻo lả không có năng lực phản kháng như Đường Gia Ưng.

Sherry cũng không khó nhận ra điều này, cô mím môi, trong lòng thầm khấn cho tên xấu số này.

Cậu chủ tức giận rồi, và ngài ấy đang phát tiết lên người đàn ông đó.

Nhưng là tại hắn thôi, ai bảo động phải người không nên động vào!

Trong lúc tình thế đang hỗn loạn, Âu Dương Hạ Mạt ngồi trên nền đất hoảng sợ đến xanh mặt, cô ta nhìn xung quanh, thấy rằng không có ai chú ý đến mình, liền cuống cuồng ngồi dậy, quay đầu muốn bỏ chạy.

Thế nhưng thật không may, Sherry đã để ý tới cô ta, cô ấy di chuyển nhanh tới, thoáng một cái đã đến trước mặt Âu Dương Hạ Mạt, nhướn mày nhìn cô ta, lên tiếng:

- Muốn đi đâu vậy? Tứ tiểu thư của Âu Dương gia?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi