TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Mã Nhược Anh toát mồ hôi lạnh, cô đưa ống máy kích điện vào hai tâm của trái tim Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:

- 150J. Kích.

- Đã kích.

Dòng điện tâm đồ vẫn chạy một đường ngang, nữ y tá nhanh chóng nói:

- Không có dấu hiệu hồi phục.

Mã Nhược Anh nghe vậy, liền hô:

- Nâng lên 200J.

- Đã nâng lên 200J.

- Kích!

Nữ y tá mím môi, lặp lại lời vừa rồi:

- Vẫn không có dấu hiệu hồi phục.

- Thêm một lần 200J nữa. Kích!

- Đã kích.

Thế nhưng lần này, câu nói quen thuộc "không có dấu hiệu hồi phục nhịp đập" lại vang lên, Mã Nhược Anh vứt máy kích điện qua một bên, cô luồn hai tay vào trong khoang ngực của Âu Dương Thiên Thiên, trực tiếp co bóp trái tim của cô ấy.

Giọt mồ hôi nhễ nhại chảy xuống mi mắt, Mã Nhược Anh cắn môi, miệng lẩm bẩm:

- Đừng bỏ cuộc, Thiên Thiên, gắng lên, em không thể chết được... Tuyệt đối không thể!

========================

Đàm Gia Hi tròn mắt kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, những lời cô ấy nói ra, thật sự làm cô bất ngờ.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, chậm rãi lên tiếng:

- Nhưng cũng không hoàn toàn trách cô được, khi đó phanh xe của tôi gặp sự cố, không thể kịp thời ngăn cản nên mới để vụ va chạm xảy ra. Tuy nhiên, phần lớn đương nhiên là do cô không chú ý lao ra đường, khiến tôi không kịp trở tay.

Đàm Gia Hi cắn môi, cúi thấp đầu không đáp lại, Lúc đó, tâm trí cô bị rối loạn bởi chuyện ngoại tình của Tống Dật Nhiên, sớm đã không thể giữ bình tĩnh, vậy nên.... mới không để ý xung quanh.

Âu Dương Thiên Thiên liếc đôi mắt buồn, nói với giọng suy tư:

- Tôi khiến cô chết, nhưng là vì lỗi của cô, vậy còn cô khiến tôi chết oan... thì là lỗi của ai? Đàm Gia Hi, cô được tôi cho mọi thứ để sống lại, để được yêu, được trả thù người chồng phụ bạc, còn tôi? Tôi nhờ cô hoàn thành nguyện vọng, chính là để trả lại những gì tôi cho cô mượn, nhưng cô đã làm gì? Nguyện vọng đầu tiên vẫn dở dang, nguyện vọng thứ hai lại làm tốt hơn cả mong đợi.

- Người đàn ông tôi yêu suốt một đời.... lại yêu cô, không phải yêu Âu Dương Thiên Thiên, mà là yêu Đàm Gia Hi.

Người phụ nữ siết chặt tay, cô cắn môi, nhỏ giọng trả lời:

- Tôi xin lỗi, Âu Dương Thiên Thiên.

Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, ánh mắt hơi lấp lánh, cô ngồi xuống đối diện người phụ nữ, lên tiếng:

- Một câu xin lỗi, liệu có thể thay đổi được gì? Đàm Gia Hi, nếu như cô thấy có lỗi với tôi, thì hãy làm một việc này.

Đàm Gia Hi chớp mắt, ngước mặt lên nhìn Âu Dương Thiên Thiên. Giây tiếp theo, cô nghe cô ấy nói:

- Trả lại cơ thể cho tôi đi!

========================

Ánh đèn đỏ sáng rực qua gần 7 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tắt, cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bóng hình xuất hiện trong ánh nhìn của tất cả mọi người.

Âu Dương Vô Thần nghe tiếng động, anh ngay lập tức bật dậy, tiến về phía trước nắm lấy tay cô gái, anh hỏi:

- Thiên Thiên như thế nào rồi.

Đám người đứng xung quanh cũng hướng toàn bộ ánh mắt về phía Mã Nhược Anh, trong đôi con ngươi hoàn toàn là sự mong đợi.

Thế nhưng, khi cô ấy ngước lên nhìn Âu Dương Vô Thần, đôi mắt của Mã Nhược Anh.... đã phủ một tầng nước mỏng.....

*Những chap tiếp theo có rất nhiều bất ngờ, nên mọi người khoan buông lời cay đắng với nhân vật nhé*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi