TRỌNG SINH HẬU CUNG SẤM QUAN KÝ

Tử Oánh phân phó Đào nhi “ đi thỉnh Từ thái y, nhất định phải là Từ thái y” Đào nhi đáp lời, nhanh chóng rời đi.

Kiếp trước ngoại tổ phụ của nàng tiến cửa Từ thái y cho nàng, mặc dù nàng khinh thường một nhà ngoại tổ phụ, nhưng luôn biết bọn họ sẽ không hại nàng. Nàng có thể ở trong cung bình an sinh hạ đứa nhỏ, tránh né nhiều ám toán, Từ thái ý chính là công thần.

Từ thái y ôm hòm thuốc đến, hắn mới hai mươi tuổi, so với kiếp trước khi nàng gặp hắn thì hắn trẻ hơn nhiều. hiện tại Từ thái y cũng chỉ là thái y vô danh trong Thái y viện, Từ thái y hành lễ tiến lên bắt mạch cho Hàn Phong.

“ Tố Trễ mau đem thuốc đến đây” Tử Oánh phân phó, Từ thái y kinh ngạc chau màu, cũng không nói gì thêm.

Sau khi xem mạch lại xem thuốc, Từ thái y nhíu mày, kê đơn rồi mang hòm chuẩn bị rời đi, cái gì cũng không nói.

Tử Oánh biết Từ thái y không quen các nàng, sẽ không vội vàng nói các nàng. Tự mình tiễn Từ thái y đến hành lang “ Từ thái y không biết Hàn tỷ tỷ nhiễm phải bệnh hung hiểm gì?”

“ Hàn tiểu chủ, nóng trong người, uống vài chén thuốc là có thể khỏi.” Từ thái y khom người trả lười.

“ Từ thái y, ta cho người mời thái y là biết thái y có bản lĩnh, hơn nữa ngoại tổ phụ của ta và gia phụ thái y lại là đồng hương. hiện tại không có người ngoài, Từ thái y cứ nói đừng ngại.”

Từ thái y kinh ngạc một chút “ không biết ngoại tổ phụ của tiểu chủ có phải họ Tân?”

“ Đúng vậy, không nghĩ đến Từ thái y cũng biết người.”

“ Gia phụ từng nhiều lần nhắc đến Tân lão gia tử, không nghĩ đến ở trong cung lại gặp được người” Dừng một chút nói “ Hàn quý nhân là bị trúng độc?”

Mặc dù Tử Oánh thấy kì quái nhưng không nghĩ đến là bị trúng độc “ Là độc gì? Có thể cứu được không?”

“Tiểu Chủ đừng lo lắng, may là phát hiện kịp thời, uống mười ngày dược là ổn. Trong thuốc có nhiều hơn một loại. Người dùng độc muốn cho Hàn tiểu chủ nhìn như là bị phong hàn, nhưng không biết tại sao lại cho thêm một loại, làm cho chất độc nhất thời phát tác” Cũng không nói rõ là độc gì, Tử Oánh cũng không miễn cưỡng tiễn Từ thái y.

Dặn dò Tố Trễ chăm sóc Hàn Phong, Tử Oanh mang Đào nhi hồi Khải Tường cung, trên đường Đào nhi như có chuyện muốn nói lại thôi, Tử Oánh không nhìn được nói “ Có chuyện gì thì mau nói, chỉ có ta và ngươi có gì mà không nói được”

“ Nô tỳ cảm thấy bệnh tình của Hàn tiểu chủ thật kỳ quái”

“ Tất nhiên là kỳ quái, Từ thái y nói là trúng độc.. Đào nhi, ngươi biết Hàn tỷ tỷ trúng độc gì không?”

“ Nô tỳ ngửi thấy trong không khí lưu lại mùi trúc đào và đỗ quyên, hai loại hoa này đều có độc. Chắc hung thủ tinh luyện hai loại này, nhưng không biết vì sao lại hung hiểm như vậy.”

Đúng vậy, nhất định là hung thủ dùng trúc đào và đỗ quyên để làm cho bệnh tình của Hàn Phong thoạt nhìn như bị phong hàn, kế hoạch như vậy nàng cũng phải vỗ tay khen một tiếng hảo, không ai có thể tra ra được. Nhưng vì sao lại thêm một vị thuốc, như vậy không phải vẽ chân cho rắn sao?

sẽ là ai đây?

Tô Noãn xông phòng bằng Huân ngải thảo, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi nhàn nhạt, thấy nàng thì cười hành lễ “ Tiểu chủ, đã đến giờ cơm”

“ Bày ở phòng khách đi.”

Sau khi rửa mặt chải đầu Tử Oánh ngồi xuống dùng bữa, đồ ăn đã sớm lạnh, phân lệ cũng ít, ba món chay và một chén cháo, thở dài một hơi, quả nhiên ở trong cung không được sủng ái thì rất thê thảm.

Cho dù được sủng ái thì cũng phải lo lắng đề phòng, cuộc sống trong cung thật là gian nan.

“ Nội vụ phủ càng ngày càng lớn mật.” tức giận đè nặng một ngày muốn phát ra “ Ta còn như thế này, nô tỳ các người không phải còn kém như thế nào nữa.”

Tô Noãn cúi đầu, Đào nhi bước lên “ Tiểu chủ, đồ ăn lạnh rồi. Nếu ăn không được, lát nữa nô tỳ làm chút điểm tâm.”

“ Thôi” Tử Oánh thở dài, Khải Tường cung có phòng bếp, nhưng chỉ có Hiền phi mới được dùng, các nàng muốn dùng thì phải xin phép, cần gì ép buộc như vậy.

Mười ba tháng sáu, trăng đã có chút tròn, Tử oánh ăn xong liền để Lâm Ngôn chuyển sạp đến gốc cây lựu, bóng cây lắc lưu, hoa lựu như mã não, hương thơm phảng phất trong gió, cực kỳ thích ý.

“ Lựu hoa dưới bạc la y, thức dậy lại tìm kỳ.” Tử Oánh lầu bầu một tiếng, nâng mắt nhìn hoa lựu trên cành, ánh trăng mông xuyên qua tán cây như trăm ngàn vì sao mờ ảo, thỉnh thoảng nổi lên cơn gió cuốn theo mùi hương ngào ngạt.

Sau khi tắm rửa đã không còn oi bức như ban ngày, phe phẩy quạt tròn không bao lâu thì ngủ mất.

Thân mình đột nhiên bay lên, Tử Oánh hoảng hốt mở to mắt. Từ trước đến nay trừ khi quá mệt mỏi nếu không nàng luôn ngủ không sâu. Dịch Thụy Cảnh bình ổn ôm nàng vào gian trong, thấy nàng tỉnh lại thì hơi nhếch môi.

Tử Oánh vẫn chưa kịp phản ứng lại, sao Hoàng Thượng lại đến đây, không phải hôm qua mới.. Nghĩ đến việc tối qua Tử Oánh lại đau đầu, Dịch Thụy Cảnh nhìn biểu cảm của nàng, hơi đoán được nàng nghĩ gì, ánh mắt tối sầm, phun ra những lời nói làm tổn thương người khác “ Mới một ngày không gặp mà Ngọc thường tại đã quên mất bản thân dưới thân trẫm rên rỉ như thế nào?”

Sắc mặt Tử Oánh rực đỏ “ Việc thay mận đổi đào, Hoàng Thượng làm cũng rất là thuần thục.” Buổi sáng sau khi thỉnh an Xảo nhi nói Hoàng Thượng chuẩn bị thăng vị phân cho Lưu đáp ứng.

“ Xem ra oán niệm của Ngọc thường tại rất lớn a.” Dịch Thụy Cảng ném Tử Oánh xuống đại kháng dưới cửa sổ, Tô Noãn và Đào nhi sớm đã không thấy đâu.

Bị rơi rất đau, trên người còn tím lúc này càng khó chịu, nàng cảm thấy sợ hãi, không dám chống đối Hoàng Thượng, ngồi dậy ôn nhu nói “ Hoàng Thượng, có muốn dùng trà? Hay là tắm rửa?” nói xong đã đứng trên đất.

Dịch Thụy Cảnh nhìn nàng một bộ lấy lòng, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng trên mặt lại nghiêm túc “ Pha trà đi”

Tử Oánh như được đại xá, sang phòng khác pha trà. Cảm thấy sao hôm nay phao trà lại nhanh như vậy, lại kéo dài một chút mới mang vào.

Dịch Thụy Cảnh dường như rất mệt, ngồi trên giường xoa mi tâm, Tử Oánh cảm thấy trong lòng máy động, Hoàng Thượng như vậy nàng chưa bao giờ nhìn thấy, nàng luôn cảm thấy không gì là hắn không làm được. Mười bảy tuổi đăng cơ, bình chiến loạn ở biên cương, khai thông đường biển, giảm bớt lao dịch, sưu thuế, rầm rộ mở khoa cử. Năm năm chưa từng bỏ một buổi triều nào.

Thấy nàng sững người tại chỗ, Dịch Thụy Cảnh nhếch mi “ Nàng định đứng đó bao lâu? Chẳng lẽ trẫm phải đến chỗ nàng?”

Cảm xúc khác thường trong lòng Tử Oánh bị đánh tan tành, sao nàng lại cảm thấy hắn mệt mỏi, rõ ràng hắn chính là cầm thú!

“ Hoàng Thượng mời dùng trà.”Dịch Thụy Cảnh nhấp một ngụm, trong miệng lưu lại mùi hương. Thấy nàng đứng yên tại chỗ, bỗng nhiên buông chén trà xuống, đưa tay vè phía nàng. “ Đến đây.”

Ngữ khí ôn như, Tử Oánh cứng đờ một chút xong vẫn ngoan ngoãn bước đến, tay Dịch Thụy Cảnh dài, kéo nàng đến, nàng không kịp chuẩn bị liền ngã ngồi vào lòng hắn. Nàng theo bản năng dãy giụa, hắn nhanh chóng cố định nàng “ Thế nào? Ngọc thường tại không muốn ngã vào lòng trẫm?”

“ Nô tỳ không dám” Tử Oánh tránh không thoát, trong lòng bắt đầu có dự cảm không tốt.

“ không dám?” Dịch Thụy cảnh trào phúng “ Trẫm nhớ được hôm qua nàng nhưng rất hưởng thụ” Tay hắn chui vào trong áo nàng, nàng kháng cự tránh né về sau.

Điều này chọc giận hắn “ Có điều gì mà nàng không dám? Ngoài miệng nói không dám nhưng trong lòng lại ước gì cách trẫm thật xa, Trẫm không biết trong ngày thường nàng còn làm ra được chuyện như thế nào.”

Những lời này rất nghiêm trọng, nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. hắn cũng không cho nàng cơ hội, hai tay nắm lấy nơi mềm mại, thưởng thức nơi đó dưới tay hắn biến thành đủ loại hình dạng, đến khi nàng từ hồng nhạt biến thành đỏ ửng.

Dường như quần áo trói buộc hắn, hắn vung tay xé rách, tiếng vải xé truyền đến, nàng khóc không ra nước mắt, xiêm y lại hỏng rồi.

hắn xoay người đặt nàng lên bàn, bày ra tư thế làm nàng cảm thấy nhục nhã không thôi. Nhưng những việc nhục nhã nàng cũng đã đều làm qua. Thân thể nàng buộc chặt, khô ráp căn bản là chịu được vật cực đại của hắn, hắn lại cưỡng chế tiến vào, nàng cắn chặt môi, không kêu một tiếng.

hắn hừ lạnh một tiếng, tách môi nàng ra, thanh âm đứt quãng cũng không thể che giấu, cảm giác đau đớn truyền đến, nàng cảm thấy lần này đau đớn hơn rất nhiều so với những lần trước, hai tay gắt gao nắm cạnh bàn.

Trán nàng chảy không ít mồ hôi, hoàn toàn không có sự ôn nhu như hôm qua, chỉ có xâm lược và đau đớn, thanh âm của nàng như tiếng nước chảy, muốn kìm nén cũng không được. Trước ngực có chút đau, hắn dừng như biết nàng khó chịu. hai tay phủ lấy tiểu bạch thỏ.

“ Hoàng Thượng, đau quá” Nước mắt nàng như hoa lê đái vũ, thanh âm lại ái muội đến cực điểm, phía dưới Dịch Thụy Cảnh lại sưng hơn vài phần.

hắn cúi đầu cười bên tai nàng, thấy nàng không có phản ứng, hắn ôm nàng đến giường, nhấc hai chân nàng lên, động thân tiến vào.

Đến khi đem tất cả tinh hoa phóng vào hoa tâm, hắn mới rút ra, nàng cảm thấy như vừa rơi từ trên mây xuỗng, thân thể giống như lá xoay theo gió.

“ Chuẩn bị nước”Dịch Thụy Cảnh phân phó Ngụy công công, Ngụy công công ứng “ Là” cho người nâng thùng tiến vào.

hắn ôm nàng vào thùng, tắm rửa đơn giản, thấy mắt nàng díu lại “ Ngủ đi”

Tử Oánh như được đại xá, nhắm hai mắt nặng nề ngủ. May mắn hôm nay hắn không quá thú tính

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi