TRỌNG SINH HẬU CUNG SẤM QUAN KÝ

Tử Oánh chọn ngày mùng ba tháng chạp để truyền Hứa thị tiến cung. Buối sáng tuyết rơi lả tả, trong lòng nàng cũng trầm trầm, một lát sau tuyết ngừng. Hứa thị bước phòng nhỏ bên ngoài, cởi áo choàng đưa cho Đào nhi, sau khi xua đi cái lạnh mới vào trong. Thấy Tử Oánh liền hành đại lễ “ Nương nương cát tường”

“ mẫu thân mau đứng lên “ Tô Noãn nầng nàng ta ngồi trên ghế con, Tử Oánh ngồi trên đại khàng, nàng mặt xiêm y đơn giản màu xanh lá mạ, trên đùi đắp chăn gấm “ Xảo nhi, thượng trà, dùng trà hôm trước hoàng thượng ban thưởng.”

“ Nương nương, thật là thánh sủng không suy, lão gia biết cũng an tâm.” Hứa thị dừng một chút mưới nói “ không dám gạt nương nương, lần này thiếp thân tiến cung là có một số việc.. Lão gia nghe nói Nhị cô nãi nãi xảy ra chuyện?”

Tử Oánh giả bộ thở dài “ Việc này cũng lạ, nếu ta biết muội ấy có ý tưởng này thì tốt rồi.” Nàng cho Tô Noãn một ánh mắt, cho toàn bộ cung nữ thái giám lui xuống, nhỏ giọng nói “ Lúc đầu muội ấy hại đứa nhỏ trong bụng Tuyết phi, hoàng thượng niệm tình muội ấy còn nhỏ tuổi nên chỉ phạt cấm túc, không ngờ lần này muội ấy lại đánh chủ ý lên Nhị hoàng tử..”

Hứa thị che miệng, trong mắt lộ ra sợ hãi “ Nương nương đừng làm thiếp thân sợ, nếu hoàng thượng trách tội xuống thì làm sao cho tốt?”

“ Nhưng cũng không được chọc giận Thái hậu, hiện tại bụng ta lớn như vậy cũng phải chép nữ giới, Thái hậu quan trọng hơn Thẩm gia chúng ta không ít đâu.”

Mặt Hứa thị trắng bệch,trong lòng thầm hận Uyển âm gây phiền toái, cùng nương nàng giống nhau, không làm người ta bớt lo.

Tử Oánh nhìn sắc mặt hứa thị thì biết bà ta đang nghĩ gì. Tử Oánh nhìn tuyết đã ngừng thì nảy ra một ý “ không bằng mẫu thân cùng ta đi dạo một chút.”

“ Nương nương, người đang mang thai, bên ngoài lại lạnh..”

“ không sao, phủ thêm áo choàng là được” Đứng dậy đặt lên tay hứa thị, Tô Noãn tiến lên đỡ bên còn lại, Tử Oánh quay đầu cười “ Lát nữa Mai Ngôn sẽ đến tìm ta, ngươi lưu lại cùng nàng ấy.”

Tô Noãn quỳ gối đáp “ Vâng”. Xảo nhi tiến lên đỡ nàng, mấy người đi ra ngoài.

KHi bóng dáng các nàng khuất, Tô Noãn bày ra vẻ đăm chiêu, gần đây nương nương rất không đúng. Ban đêm hoàng thượng muốn ở lại cũng bị nương nương dùng cớ thân mình không khỏe đuổi đi, có nên bẩm báo chủ tử?

Đoàn người Tử oánh vừa đi vừa ngắm tuyết, lại đến nhà ấm xem hoa lan trân quý, lúc ra ngoài trời đã hơi mờ mịt, bất chợt có những bông tuyết phiêu du.

Dọc đường đi Hứa thị rất khẩn trương, bà ta sợ cái thai của Tử Oánh xảy ra chuyện, lúc đó không chỉ có mình bà ta phải chịu trách nhiệm, vinh quang của cả Thẩm gia đều phụ thuộc vào nàng.

“ Nương nương, tuyết rơi ngày càng nhiều, không bằng chúng ta đến cung của Huệ tần nghỉ ngơi một chút.”

“ Cũng được, Nhị hoàng tử bị ôm đến chỗ Quý phi, nàng ấy nhất định thương tâm, chúng ta đi nhìn một cái.” Tử Oánh gật đầu “ Vừa vặn ta cũng mệt mỏi.”

Nghe nàng mệt mỏi, Lâm Ngôn và vài thái giám liền nâng cao tinh thần, đi khiêng kiệu đến, sai thái giám đến Sướng An cung thông báo.

Đến Sướng An cung, Huệ tần phờ phạc, vài ngày qua cũng gầy đi một còng, trên mặt gần như không có chút thịt. Thấy nàng cũng nhàn nhạt nói một câu “ Muội muội” không còn phô trưởng như ngày xưa.

“ đã quấy rầy tỷ tỷ, đây là mẫu thân của muội, Hứa thị.” Hứa thị hành lễ, ba người phân theo phân vị ngồi xuống.

“ không biết muội không quản lạnh giá đến tìm bản cung là có chuyện gì?”

“ Việc thì không có, cùng mẫu thân thưởng tuyết một lát liền mệt mỏi nên đến chỗ tỷ nghỉ tạm” Tử Oánh nâng trà nhấp một ngụm “ Xem ra tỷ không chào đón muội. Muội nhớ ngày mới tiến ung, Tỷ rất thích muội, thưởng truyền muội đến Sướng An cung.”

Huệ tần biến sắc, Hứa thị ở bên cạnh như ngồi đống lửa. trên mặt tử Oánh thủy chung mang nụ cười “ Chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên, lúc trước mảnh tâm ý của tỷ với Nhi hoàng tử cũng làm muội cảm động, ngay cả tư vị của canh hồng lệ cũng làm muội nhớ mãi không quên.”

Nghe thấy canh hồng lệ, trên mặt Huệ tần lúc đỏ lúc trắng, chỉ nghe Tử Oánh nhỏ giọng nói tiếp “ Ngươi nwoj ta đâu chỉ là canh hồng lệ!” Ngữ khí không sắc bén nhưng lại như dao nhỏ cắt thịt nàng ta, làm nàng ta cảm thấy như đã làm chuyện gì thương thiên hại lỹ.

Cố gắng hòa hoãn sắc mặt Huệ tần cười nói “ Muội muội nói đùa, tỷ không có tâm tư tinh tế như muội nên không hiểu muội đang nói gì.”

Tử Oánh nở nụ cười khinh thường, cho Xảo nhi một ánh mắt “ Tỷ tỷ, ở đây nhiều người không bằng để các nàng ra bên ngoài dùng chén trà, cũng là thể hiện sự hiền từ của tỷ.”

“ bọn họ là nô tài thì có bổn phận phải hầu hạ chúng ta.” Huệ tần không có quên Tử Oánh đang mang thai, nếu xảy ra chuyện mà chỉ có mình nàng ta thì nàng ta không thể chối cãi. Nghĩ đến Tử Oánh vừa uống một ngụm trà trong Sướng An cung, nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện, nàng ta thật không còn đường chối cãi, nghĩ đến đây sắc mặt nàng ta trắng bệch.

Nhưng chắc nàng ta ( Tử Oánh) không lấy đứa nhỏ ra đùa chứ?

“ Đúng vậy, mà tỷ tỷ cũng đừng quá lo lắng, tuy rằng Nhị hoàng tử được đưa cho QUý phi nuôi dưỡng nhưng dù thế nào tỷ cũng là mẹ đẻ của hắn. CHờ khi hắn lớn hơn chút nữa sẽ biết hiếu kính tỷ.”

nói xong lại nhấp một ngụm trà, Huệ tần nhìn thấy mà hết hồn, trong lòng nàng ta ẩn ẩn bất an, cảm thấy lai gải bất thiện ( người đến không tốt)

“ Bụng, bụng ta đau quá..” Tử Oánh đột nhiên ôm bụng kêu, dọa cho Hứa thị chết trân, nhũn ở trên ghế, muốn gọi người cũng không phát ra tiếng.

Xảo nhi vội gọi Lâm Ngôn, Lâm Ngôn sai tiểu thái giám đi tìm thái y, còn bản thân thì đi bẩm bào hoàng thượng. Huệ tần ngồi yên trên ghế, chẳng lẽ Ngọc tần thật sự dùng đứa nhỏ để hãm hại bản thân?

Nhưng là xảy ra chuyện ở Sướng An cung, dù thế nào bản thân cũng sẽ bị liên lụy.

Nhị hoàng tử không thể có một mẫu thân phạm tội, dù là mẹ đẻ cũng không thể. Bắng không Nhị hoàng tử sao có tư cách tranh cùng đại hoàng tử? Sao triều thần có thể ủng hộ Nhị hoàng tử? Hoàng thượng còn trẻ, về sau sẽ ngày càng có nhiều đứa trẻ, trong bụng Tuyết phi còn có một cái, ai có thể dám chắc sau này Hoàng Thượng không ghét bỏ Nhị hoàng tử?

Cung nữ gắt gao che chở Huệ tần, Huệ tần phun ra một ngụm khí khó chịu, nàng ta thấy thế nào thì bản thân cũng bị thua một nước cờ, thậm chí không cần Tử Oánh cáo trạng, hoàng thượng cũng sẽ xử trí nàng ta.

Thậm chí Hoàng Thượng vì muốn đền bù cho nàng ta ( Tử Oánh) có khả năng sẽ ôm Nhị hoàng tử cho nàng ta ( Tử Oánh) nuôi nầng, lúc đó ở trong cung chính là không còn chỗ cho nàng ta ( Huệ tần) sống.

Sinh nhưng không có công nuôi dưỡng, huống chi mười mấy năm sau nàng ta còn ở trên đời không? Bên tai truyền đến tiếng của Ngọc tần, mỗi tiếng rơi vào tai nàng ta giống như bùa đòi mạng.

Nàng ( Huệ tần) và nàng ta ( Tử Oánh) có thâm thù đại hận gì? Chỉ là nàng( HT) để nàng ta ( TU) dùng canh hồng lệ mà nàng ta ( TU) muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Thẩm tần- Uyển âm! Các nàng là tỷ muội, trong cung lại truyền ra các nàng bất hòa, nhưng dù sao cũng là nữ nhân Thẩm gia. Uyển âm vừa vào lãnh cung, Tử Oánh liền không tiếc đứa nhỏ trong bụng mà hãm hại nàng( HT)?

Rất nhanh thái y đã chạy đến, sau khi xem mạch nói “ nâng nương nương trở về, không được để gió lọt vào, lại cho người chuẩn bị nước nóng.” nói xong nhanh chóng khai đơn thuốc.

Khi Dịch Thụy Cảnh chạy đến thì Tử Oánh đã đau đến mức ngất đi, bọn thái giám đang muốn nâng lên kiệu. hắn liền phân phó Ngụy công công “ nâng kiệu của Trẫm đến đây, đặt Ngọc tần lên kiệu của Trẫm.”

“ hoàng thượng, chỉ sợ không ổn, trên người Ngọc tần nương nương có máu, chỉ sợ ô uế..” Ngụy công công thấp giọng nói. Dịch Thụy cảnh đạp hắn “ Dong dài thêm một câu Trẫm sẽ thưởng cho người hai mươi đại bản, còn không đi mau”

Miễn lễ cho thái y “ thai của Ngọc tần như thế nào? Có việc gì không?”

Trong lòng thái y biết sợ là hôm nay phải để đầu lại đây, thanh âm nghẹn ngào nói “ Hồi, hồi hoàng thượng, thai của Ngọc tần sợ là khoogn giữ được, vi thần mở đơn thuốc đảm bảo Ngọc tần bình an vô sự.”

Dịch Thụy Cảnh bóp cổ với thái y “ Ngươi nói rõ cho Trẫm! thai cỉa Ngọc tần rất tốt, sao lại đẻ non?!”

Thái y không dám giãy dụa, hít thở ngày càng khó khăn, đến khi hắn sắp không thở nổi Dịch Thụy Cảnh mới buông hắn ra, nhìn Huệ tần đang nhũn trên ghế, trong mắt đầy sát khí.

Nếu hắn động thủ hiện tại nàng ta đã là xác chết, nhưng hắn sẽ không tự giết nàng ta, ngay cả nhìn nàng ta hắn cũng thấy bẩn.

Dịch Thụy Cảnh xoay người đi ra ngoài, phân phó Ngụy công công bao vây Sướng An cung, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi nhưng hắn không ngồi kiệu, mà nhanh chóng đuổi theo kiệu của Tử Oánh. TRong lòng hắn buồn bã, hắn và đứa nhỏ của nàng không có duyên.

hắn cảm thấy dường như bản thân đã từng trải qua loại tình cảnh này, khi vội vàng chạy đến thì chỉ còn lại thi thể cảu nàng và đứa nhỏ.

Thậm chí đến cái liếc mắt cuối cùng nàng cũng không lưu cho hắn.

;loại cảm giác này làm cho ngực hắn khó chịu. Dưới chân bước càng mau, Ngụy công công thở hổn hển chạy theo mà không kịp.

hắn sâu sắc cảm thấy hoàng thượng đối với vị chủ tử kia không phải chỉ là nhất thời nhiệt tình.

Cả người nàng nâng nâng, không biết bản thân đang ở đâu, bây giờ là năm nào. Bụng truyền đến cảm giác đau đớn để nàng cảm thấy nàng đã sinh ra đứa nhỏ mềm yếu nho nhỏ.

Lát sau nàng lại ở tỏng cảnh Uyển âm bóp chết đứa bé của nàng, nàng ở bên cạnh nhưng lại không làm được gì. Cung nữ bên người UYển âm lôi kéo nàng, vả miệng nàng, cuối cùng do nàng cầu xin Uyển âm mới ban cho nàng ly rượu độc.

Đau đớn khi uống rượu độc nàng không thể chịu được nhưng khi nghĩ đến như thế có thể đi cùng con, giúp nó không còn cô đơn,nàng liền không sợ hãi.

một bàn tay ấm áp lau nước mắt trên mặt nàng, sau đó nàng được ôm vào vòm ngực ấm áp. Nàng như cảm nhận được và thấy yên tâm hơn, người dần trầm lại, nặng nề ngủ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi