TRỌNG SINH HẬU CUNG SẤM QUAN KÝ

Lãnh cung luôn âm lãnh, cũng không vì đêm nay là đêm trừ tịch mà náo nhiệt. Thủ vệ, thái giám là người thô tục, đang ngồi ăn lạc. Thấy đoàn người Tử Oánh thì hành lễ, đón các nàng vào.

“ Nương nương, nô tài theo lời người làm việc, tuyệt đối không bạc đãi hai đáp ứng” một thái giám tranh công nói.

“ Biết ngươi trung tâm,qua năm mới cũng phải bảo vệ các nàng, Đào nhi, ban thưởng.” Tử Oánh xoay vòng tay trên cổ tay nói.

“ nương nương của chúng ta khai ân, còn không mau cút ra ngoài.” Đào nhi lấy ra hầu bao ném cho thái giám, còn giả đá tên thái giám đó một cước. thái giám cười hề hề cầm hà bao lui ra ngoài. Như vậy, cho dù Tử Oánh thưởng cho hắn chậu nước rửa chân, hắn cũng tươi cười nhận lấy khen thơm.

Trong lãnh cung lúc này không có vật dễ cháy, người bên trong thấy động tĩnh thì thò ra ngoài xem náo nhiệt. Đại đa số đều đã điên khùng, có một lão bà chạy tới ôm chân nàng gọi hoàng thượng.

Lâm Ngôn giơ chân đá một cước, nói “ không có mắt sao, nương nương của chúng ta ngươi có thể tùy tiện động vào.” Lão bà thống khổ nằm trên đất gọi hoàng thượng. đưa đèn đến gần rõ thần sắc, trên người phát ra từng trận hôi thối, mơ hồ có thể thấy móng tay màu đen xì.

Đào nhi che mũi đỡ Tử Oánh lùi lại sau. Nàng nhìn người trước mắt, kiếp trước nếu nàng không chết thì cũng không tốt hơn nàng ta bao nhiêu, tối thiểu nàng ta còn có hi vọng sống, còn nàng dũng khí sống cũng không có.

Phía sau truyền đến một tiếng “ tỷ tỷ” thanh âm thê lương quỷ mị, đến Lâm Ngôn nghe thấy cũng nổi da gà. Uyển âm khoác một cái áo đứng bên cửa, mắt lõm xuống nhìn từ xa giống như lệ quỷ. Hơn một tháng đủ để giập tắt kiêu ngạo của nàng ta, làm tôn nghiêm cũng mất đi vài phần.

ở trong này không chỉ bị tra tấn về thể xác mà còn tra tấn về tinh thần. ở chung với những kẻ điên đến bản thân ngươi cũng không biết bắt đầu từ bao giờ bản thân cũng điên khùng.

Tử Oánh bước tới gần Uyển âm, nhìn nàng ta già hơn nàng cả mười tuổi. Nàng câu môi cười lạnh “ Tựa hồ muội ở trong này cũng không tệ. không uổng công tỷ tỷ dùng bạc để chiếu cố muội.”

Nghe những lời này cả người Uyển âm run lên, giống như nhớ đến sự kiện khủng bố nào đó, căn môi không nói chuyện, Tử Oánh không cho nàng ta cơ hội thở dốc “ tỷ nhớ muội từ nhỏ đã sợ sâu, hiện tại ngày ngày được ở chung với chúng nó, không biết đã yêu thích chúng nó hay chưa?”

Gạt tóc trên trán nàng ta sang một bên “ Muội muội không nói tỷ sẽ coi như muội thích tỷ chiếu cố như thế, Lâm Ngôn, ngày mai phân phó xuống Thẩm đáp ứng thích ở cùng rắn, nhớ tìm rắn không có độc.”

“ Nương nương yên tâm, nô tài nhất định làm Thẩm đáp ứng vừa lóng. Đêm nay sẽ làm Thẩm đáp ứng vừa ý.”

Rốt cuộc Uyển âm phản ứng lại, hung hắng trừng Tử oánh “ Thẩm Tử oánh, chờ ta rời khỏi đây sẽ làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.”

“ Tỷ sẽ chờ muội.” Tử Oánh ngồi vào kiệu, trong kiệu đặt lò sưởi ấm áp. Xảo nhi đưa cho nàng lò sưởi tay, tuyệt đối không lạnh, nàng nguyện ý ở trong này thưởng thức hiện trạng của Uyển âm.

“ồ, đột nhiên ta nhớ mấy ngày trước hứa thị tiến cung nói hoàng di nương không còn, nghe nói một miếng thịt cũng không còn.”

Uyển âm không thể tin “ không có khả nawngm nhất định là ngươi gạt ta, nhất định là ngươi gạt ta” vừa nói vừa xông lên phía trước, Lâm Ngôn chắn tước người nàng, đầy nàng ta ngã trên đất.

Thái giám thủ vệ thấy thế tiến lên đánh Uyển âm mấy bạt tai, thanh âm trong trời đêm vô cùng thanh thúy dễ nghe. Uyển âm nhổ ra một cái răng.

Tử oánh phất tay rời đi, nàng không muốn nói nhiều với nàng ta, về sau còn nhiều thời gian. Sảng khoải nói với Uyển âm “ Uyển âm, Hoàng di nương là bị phụ thân đánh chết, sau đó không được chôn cất, phỏng chừng hiện tại thi cốt cũng đã bị dã cẩu ăn sạch sẽ.”

Thấy nàng ta ngơ ngác không phản ứng, Tử Oánh tiếp tục mở miệng “ Hứa thị phát hiện mấy năm trước Hoàng di nương kê đơn phụ thân, khiến hắn không thể sinh con. Sau khi phụ thân biết chuyện tất nhiên giận dữ, huống chi mẫu thân ta cũng là Hoàng di nương hại chết, hiện tại bà ta có kết cục này ngươi nên cảm kích phụ thân đã niệm tình cũ. Về phần hắn có nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài hay không, người hẳn rõ hơn ta.”

không quay đầu nhìn Uyển âm, nói với Xảo nhi “ chỗ Huệ tần, ngươi đi một chuyến, nói với nàng ta, Nhị hoàng tử sẽ vĩnh viễn nhớ đến người mẹ đẻ là nàng ta.” Khiến nhị hoàng tử trong lòng hận người mẹ đẻ này.

“ yên tâm nể tình tỷ muội, ta sẽ không để ngươi xuống địa ngục, giống như ngươi vừa nói, sống không bằng chết.” không có hi vọng ra ngoài, ngày ngày tại lãnh cung nhận hết tra tấn, so với làm nàng ta chết đi thì càng khó chịu.

Ra khỏi cửa lãnh cung vẫn còn nghe thấy tiếng Uyển âm nguyền rủa, sau khi thái giám quát lớn mới yên tĩnh lại, nàng cũng thở dài nhẹ nhõm.

Chết là giải thoát, nàng sẽ không để nàng ta chết dễ dàng, sẽ để nàng ta nhận hết tra tấn trên đời.

“ Đào nhi, có phải ta quá ác độc hay không.” Ngồi trên kiệu nàng nặng nề nhắm mắt nhỏ giọng nói giống như đang tự hỏ.

“ Nương nương, nếu hôm nay người ở lãnh cung là nương nương, nhị tiểu thư cũng sẽ dùng mọi biện pháp tra tấn người.” Đúng vậy, không phải kiếp trước nàng trơ mắt nhìn con của nàng bị nàng ta bóp chết?

Nàng mở to mắt, không còn mê mang như lúc nãy. Nàng thắng, nàng đã báo được thù, nàng không sợ chết vì như thế có thể gặp lại con.

Trở lại Vĩnh Hòa cung, Mai Ngôn đang quỳ ở hành lang. Sắc mặt và môi tái nhợt, xem ra đã quy một lúc. Thấy nàng thì rơi lệ, Tử Oánh thấy nghi thức của hoàng thượng ở trong sân, cởi áo choàng đưa cho Đào nhi, nhỏ giọng nói với Mai Ngôn “ tỷ thay muội cầu tình trước mặt hoàng thượng, cẩn thận đừng để bị đông lạnh.”

Mai Ngôn miễn cưỡng cười, Tiểu Huyền tử đứng ở cửa vém rèm cho nàng, nàng nhìn tư thế này nhất định là hoàng thượng phát giận, bọn họ là muốn nàng tới dập lửa.

Quả nhiên Ngụy công công cúi đầu mời nàng vào. Tử oánh đi thay y phục đớn giản, rửa mặt, mới vào trong, thấy Dịch Thủy Cảnh đang đen mặt chờ nàng

“Nàng đi đâu? Để Trẫm chờ rất lâu.”

“ Mới vừa đến lãnh cung gặp Uyển âm. Ai chọc gia tức giận vậy?” đặt chén trà trước mặt hắn “ nói ra, thiếp báo thù cho gia.”

hắn ôm nàng vào lòng, vùi mặt vào cổ nàng “ đi chỗ xúi quẩy đó làm gì? Xem này, cả người cung muốn đông lạnh rồi.” nói xong gặm cổ nàng một cái, vệt hồng trên cổ thập phần chói mắt.

Nàng đẩy hắn ra “ Sao Mai Ngôn lại quỳ bên ngoài, quỳ thêm chút nữa chỉ sợ sinh bệnh.”

Dịch Thụy Cảnh áp đảo nàng trên giường, trong lòng bực mình, hắn luôn ngồi nàng trở về, nàng lại không quan tâm hắn, vừa về mở miệng là Mai Ngôn.

Phủ lên môi nàng, tranh đoạt không khí. Đến khi nàng mềm nhũn mới buông tha, thấy sắc mặt nàng đỏ lên mị nhãn như tơ làm cho người ta động tâm. một tháng không chạm vào nàng, hắn thật nhớ.

Nhưng hiện nay ngay cả đứa nhỏ của nàng hắn cũng không đảm bảo được, không đưa nàng lên được vị trí tôn quý nhất. Phế hậu không phải chuyện đơn giản, tuy Hoàng hậu luôn sai nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, chưa gây lên lỗi lầm gì lớn, huống chi với thực lực của hắn chưa thể đối mặt với người kia…

Ánh mắt hắn ấm áp, Tử Oánh ổn định hơi thở, trong lòng vẫn nhớ Mai Ngôn đang quỳ bên ngoài, khẽ đẩy hắn “ hoàng thượng, Mai Ngôn đang quỳ bên ngoài, xưa nay hai tỷ muội thiếp giao hảo, hiện tại nàng ấy lại quỳ như vậy sẽ khiến người khác rèm pha.”

Dịch Thụy Cảnh thấy nàng vẫn còn để ý đến Mai Ngôn thì cắn vành tai nàng, còn cố ý mút vào. Làm ý thức nàng lại tan rã, hắn mới vừa lòng, nghiến răng nghiến lợi nói “ Trẫm thật muốn biết trong đầu nàng chứa cái gì? TRừ trẫm ra, ai cũng ở trong đó, hoàng hậu, quý phi, giờ lại là Mai Ngôn.”

Mai Ngôn quỳ đến đầu gối phát đau, đệm mềm cũng không được dùng, từng đợt lạnh chui vào cơ thể. Gió ngày càng lớn, không lâu sau đã có tuyết rơi, bên tại truyền đến tiếng cười của Tử Oánh, trong lòng ẩn ẩn đau.

Nàng ta thấy Hoàng thượng đến Vĩnh Hòa cung, Tử oánh lại chưa trở về, lá gan nàng ta lớn hơn tiến vào hầu hạ. Nàng ta có vài phần tư tâm, nghĩ hoàng thượng say rượu có khả năng phát sinh một số chuyện, nhưng ai biết hoàng thượng thấy nàng không những k sủng hạnh còn để Ngụy công công kéo nàng ra ngoài phạt quỳ dưới hành lang.

Nàng ta được sủng hạnh một lần, lúc đó trừ đau vẫn là đau. Nàng ta cho rằng chuyện nam nữ vốn chính là như vậy, nghĩ Tử Oánh mới đẻ non được một tháng, thân mình vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nàng ta muốn giúp đỡ một phần.

Lưu tần nhìn qua cửa sổ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạo. Lại một kẻ tự cho là đúng,hiện tại coi như nàng ta nhìn thấu. TRừ Ngọc tần, còn lại hoàng thượng đều không quan tâm đến kẻ khác.

Tử oánh thấy qua giờ tý mà hoàng thượng không có ý định rời đi, nàng cho rằng một tháng hoàng thượng chưa tới nhưng cũng chỉ ngồi một lát vì hôm nay là đêm thất tịch. không ngờ hôm nay hoàng thượng đánh vào mặt hoàng hậu, ở đêm trừ tịch lại qua đêm ở Vĩnh Hòa cung.

Cùng một đêm nhưng người ở trên trời người dưới mặt đất. trên yến hội nghe hoàng thượng phong phi chi Tử Oánh, máu toàn thân nàng ta đều sôi trào. Nàng ta ghen tỵ, không cam lòng nhưng hoàng thượng không liếc mắt nhìn nàng ta một cái, cả đêm ở với Ngọc tần.

Ai cũng có mắt cũng có thể thấy? Hoàng thượng đây là để cho mọi người biết, dù Tử oánh mất con vẫn nhận được thánh sủng như thường.

Trong điện cảnh như tháng ba, quần áo rơi xuống một nửa, nơi không cần lộ hay cần lộ đều ở trong tầm mắt hắn. Miệng còn vấn vương hương rượu của hắn, nàng quên cả phản kháng. Động tình, nàng ôm thắt lưng của hắn, gọi “ phu quân.”

hắn dừng lại động tác, ánh mắt đen láy tỏa sáng, nghiêm cẩn hỏi “ Oánh Oánh gọi lại một lần nữa.”

Nàng khó chịu, tay đụng chạm lung tung trên người hắn, ánh mắt ngấn lệ “ phu quân, van cầu phu quân” giờ phút này dù hắn bảo nàng gọi tên hắn nàng cũng gọi.

Lau thân mình nàng mới nhớ Mai Ngôn vẫn còn quỳ bên ngoài, vội vàng bước ra gọi Ngụy công công, hắn kéo nàng lại, khoác áo choàng gọi Ngụy công công.

Thái giám cũng là nam nhân, dù có cắt thứ kia đi cũng là nam nhân. Nữ nhân của hắn đừng nam nhân mong nhìn thấy. hắn cẩn thận nhớ lại thái giám trong Vĩnh Hòa cung, đầu lĩnh là Lâm Ngôn cũng không được hầu hạ trước mặt, lúc này mới gật đầu cười cười.

Mai Ngôn quỳ qua giờ tý, chân đã sớm chết lặng, vẫn là cung nữ đỡ nàng ta trở về, vừa rồi nàng ta nghe thấy gì? Phu quân? Tỷ tỷ gọi hoàng thượng là phu quân?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi