TRỌNG SINH HẬU CUNG SẤM QUAN KÝ

“ Lão phu nhân, không cần lục soát, con và Tam tiểu thư tâm đầu ý hợp, ít ngày nữa có thể đại hôn…”

“ Câm miệng, nhét giẻ vào miệng bọn hắn cho ta” Lão phu nhân tức giận nói.

Tịch Dương hành lễ với Đại lão gia và Tam lão gia, bẩm báo sự việc, hai vị lão gia cảm thấy đây không phải là việc nhỏ, vì vậy tiễn khách xong lập tức đến Vạn Cúc đường.

“ Thỉnh an mẫu thân” Đại lão gia và Tam lão gia hành lễ với lão phu nhân, các tiểu thư và di nương hành lễ với hai vị lão gia, rồi tất cả ngồi xuống.

“ Kẻ quỳ trong viện chính là tặc nhân? Mẫu thân, trực tiếp cho người đánh, bắt bọn chúng khai ra.” Tam lão gia nói

“ không được, vạn nhất chuyện này truyền ra ngoài, tam nha đầu sao có thể ngẩng mặt lên được?” Lão phu nhân khẳng định nói.

Đại lão gia không nói gì, sau một hồi trầm ngâm nói với lão phu nhân “ Mẫu thân con thấy Oánh nhi nói có lý, lục soát tất cả các viện một lần, sau này cũng có cớ nói với bên ngoài.”

Lão phu nhân gật đầu “ Vậy đầu tiên hãy tìm trong viện của ta”

Hoàng di nương chưa kịp ngăn cản, một đám nha hoàn đã hành động.

“ Đa ta phụ thân và tổ mẫu đã cho Oánh nhi cơ hội chứng minh trong sạch.” Tử Oánh đứng lên hành lễ.

Sở dĩ nàng dám khẳng định phụ thân và tổ mẫu có điều cố kị, sẽ không để người tùy ý vu hãm nàng chính là vì vị Trang phu nhân kia.

Trượng phu của Trang phu nhân là tâm phúc của Hoàng Thượng, tất hiên hiểu rõ tâm tư của Hoàng Thượng, Đột nhiên không mời mà đến chỉ có hai khả năng, một là ý của Hoàng thượng, hai là ý của nhà họ Trang. Nhưng nhà mình và Trang gia không có lui tới, điều đó có thể suy ra đây là ý của Hoàng thượng, muốn hai nhà giao hảo.

Phụ thân không có nhi tử, chỉ có hai nữ nhi. Hoàng thượng vừa đăng cơ không lâu, hậu cung vắng vẻ, ý tứ của Hoàng thượng hết sức rõ ràng.

Kiếp trước Trang phu nhân không có đến phủ. Nhưng từ khi nàng mười ba tuổi, Lão phu nhân mời ma ma trong cung đến dạy nàng và Uyển âm lễ nghi, chiếm hết thời gian luyện thư pháp của nàng, nàng còn thường xuyên hướng Uyển âm oán giận. Chắc ngay từ đầu, đó là báo hiệu vận mệnh phải vào cung của nàng, nhưng chắc lúc đó Lão phu nhân chưa biết để ai tiến cung thì tốt hơn.

Lão phu nhân đã ngồi hơn nửa ngày, thân thể có chút không chịu được, liền đi đại kháng trong gian phía đông nằm, đợi tin tức.

Lục soát viện của Lão phu nhân cũng chỉ là tìm cho có, không tìm ra được cái gì. Sau viện của Lão phu nhân là lục soát Phù Dung viện của Tử Oánh, bọn nha hoàn tra xét từng ngóc ngách một.

Mọi người đều dài cổ chờ kết quả, Tử Oánh lại nhàn nhạt ngắm hoa văn trên y phục, trên mặt không một chút sốt ruột.

Đại lão gia nhìn nữ nhi ổn trọng, âm thầm gật đầu. Ý của Hoàng thượng là muốn một trong hai nữ nhi tiến cung, Tử Oánh là đích nữ, nàng có tư cách hơn so với Uyển âm, nhưng nàng từ nhỏ không có mẫu thân, hậu cung lại là nơi ăn thịt người không nhả xương, nàng làm sao có thể sinh tồn?

“ Hồi lão gia, trong viện của Tam tiểu thư không tìm được gì” một nha hoàn y phục màu xanh chạy tới báo.

“ Cái gì? Làm sao có thể? Các ngươi đã lục soát kỹ chưa?” Hoàng di nương kích động nói, sau đó phát hiện bản thân thất thố, vội vàng giải thích “ Nô tỳ thấy hai người kia nói chắc chắn cho nên mới…”

Đại lão gia nghe bà ta nói xong “ Sau khi trở về chép mười lần nữ giới, cấm túc nửa tháng”

Hoàng di nương hung hăng trừng Tử Oánh, đều do tiện nhân này, từ sau khi nó ốm dậy, tính cách trở nên trầm ổn, đôi khi bà ta cũng không nhìn ra được nó đang nghĩ gì. Lão gia luôn thiên vị Uyển âm cũng dần đối xử bình đẳng với nó, Lão phu nhân thì càng không cần phải nói, mới nửa năm đã giao cho nó quản gia. Còn bà ta thì sao? Số lần lão gia đến chỗ bà ta ngày càng ít, còn bị chép phạt và cấm túc, nha hoàn bà tử ngày xưa luôn nịnh hót giờ cũng lên mặt với bà ta.

Năm đó khi phu nhân còn sống, bà ta độc sủng hậu viện, địa vị còn uy hiếp cả phu nhân. Nha đầu này mới mười ba tuổi, chẳng lẽ bà ta không đối phó nổi? lần này nếu không trừ bỏ được nó, nó nhất định sẽ sinh lòng cảnh giác, lần sau sẽ không dễ động thủ như vậy.

thật là một đám được việc không đủ, bại việc có thừa! Hoàng di nương trừng mắt với hai kẻ đang quỳ trên mặt đất.

Hai người quỳ trên mặt đất biết được không tìm được ngọc bội trong phòng Tam tiểu thư, trong lòng hoảng sợ. Nếu giải quyết không tốt, e rằng mạng cũng không còn.

Lúc này trong lòng bọn hắn hối hận, nửa tháng trước bọn hắn đang ở thanh lâu xem múa, bỗng một người tìm bọn hắn hỏi có muốn làm một giao dịch không, sau khi hoàn thành sẽ cho bọn hắn một trăm lượng bạc trắng.

Việc làm không cần vốn bọn họ tự nhiên nguyện ý, số bạc cũng không hề nhỏ. Khi bọn hắn nhìn thấy Tử Oánh, dù nàng không phải dạng nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng phải dạng cô nương bọn hắn có thể mơ tưởng, nên muốn thêm chút “ thịt”.

không nghĩ tới việc còn chưa hoàn thành đã bị người đánh đến kêu cha gọi mẹ. Bọn hắn muốn tiền nhưng càng muốn mạng. Hai người cảm thấy bảo vệ mạng quan trọng hơn, ai biết mới ra khỏi cửa hông, một gã sai vặt chặn bọn hắn lại, nói chỉ cần tố cáo Tam tiểu thư cấu kết với bọn hắn, bạc vẫn được lấy, mà còn cho thêm năm lượng bạc.

Trong lòng bọn hắn lại dao động, chỉ cần kêu hai tiếng là có thêm năm lượng bạc, cũng không uổng công đến một chuyến.

Gã sai vặt kia đúng là con của Tống ma ma, Thẩm Thuận, Tử Oánh dặn dò Xảo nhi sau khi đến chỗ Liễu di nương mới đi thông tri cho Tống ma ma.

Tống ma ma nghe lời của Xảo nhi bắt đầu phân vân. Dù sao Hoàng di nương cũng được lão gia sủng ái mười mấy năm, thủ đoạn tất nhiên không ít. Tam tiểu thư lại nắm giữ tiền đồ của tôn tử bà ta, thật sự là làm cho người ta khó xử.

Cuối cùng bà ta vẫn quyết định đi theo Tam tiểu thư, bà ta không dám lấy tôn tử ra đùa, con trai bà ta từ khi bị đánh đến bây giờ lão gia cũng không gọi đi hầu hạ. Bà ta liền gọi con trai theo ý Tam tiểu thư phân phó đi làm.

“ Lão gia, nếu Tam tiểu thư trong sạch, hai người kia vẫn lên đánh chết thì hơn, tránh cho sau này thấy ai cũng cắn.” Liễu di nương nói.

Hai người đang quỳ nghe thấy sắp bị đánh chết, gấp đến độ liều mạng kêu, nhưng miệng bị nhét giẻ chỉ phát ra được tiếng ô ô.

“ Phụ thân, bọn họ dường như muốn nói gì đó, nữ nhi muốn xem bọn họ muốn nói gì?” Tử Oánh bĩu môi làm nũng với đại lão gia.

Hiếm khi Tử Oánh làm nũng, đại lão gia rất hưởng thụ, vừa định gật đầu Uyển âm đã vội vã mở miệng “ Nếu tỷ tỷ là bị oan uổng cần gì phải nghe bọn hắn nói làm gì làm ô uế lỗ tai mọi người.”

“ Cậu, cháu cũng muốn nghe xem hai người kia muốn nói gì, Uyển âm sao muội lại dập hứng trí của mọi người?” Vận Điềm nói.

Tử Oánh câu môi cười, ai cũng biết Vận Điềm thích xem náo nhiệt, vừa rồi Uyển âm lại châm ngòi ly gián Vận Điềm và Lão phu nhân việc đó đã để lại trong lòng Vận Điềm một vết nhơ, tất nhiên Vận Điềm sẽ không nghe theo sắp xếp của Uyển âm.

Uyển âm trừng mắt, buồn bực Vận Điềm này thật phiền phức. Nàng ta tất nhiên biết hai người kia sẽ nói gì, chỉ sợ những điều đó là bất lợi với Hoàng di nương.

Thấy Hoàng di nương cho nàng một ánh mắt yên tâm, nàng mới buông lỏng nói “Nếu vậy, phụ thân, chúng ta nghe xem bọn hắn muốn nói gì a.”

Hoàng di nương tự cho là bản thân làm việc kín kẽ. Bà ta không nghĩ đến là Tử Oánh đã sai Tống ma ma nhất định phải nhắc nhở bọn họ là đã làm việc cho Hoàng di nương.

“ Lão gia tha mạng, tiểu nhân cũng là nhận bạc thay người làm việc a” “ Thiếu gia” khóc toáng lên.

Tên sai vặt cũng nói “ Chỉ cần sau khi chúng tôi làm xong việc sẽ được nhận một trăm lượng bạc, từ nay về sau sẽ không liên quan gì đến nhau, lão gia tha mạng…”

Đại lão gia nghe xong đập bàn, hôm nay lại có thể xảy ra chuyện như thế này, khiến cho gia định Tam đệ chê cười, gia đình không yên ổn.

“ nói! Là ai? Bằng không ta sẽ đưa các ngươi đi gặp quan.”

“ Là, là di nương ở Lan Hiên viện, tiểu nhân nghe thấy người kia nói muốn đi Lan Hiên viện bẩm báo lại với di nương” Tên sai vặt nói.

Lan hiên viện!

Hoàng di nương sau khi nghe xong chỉ cảm thấy thân thể choáng váng, sao có thể như vậy? Sao sự tình có thể biến thành như thế này?

“ Hoàng di nương!” Đại lão gia tức giận hét lên, không còn bộ dáng tao nhã thường ngày.

“ Lão gia, người nghe thiếp nói, thật sự không phải thiếp, thiếp hầu hạ lão gia mười mấy năm, thiếp là người như thế nào lão gia còn không biết sao?” Hoàng di nương vội vàng quỳ xuống, nước mắt như chuỗi trân châu đứt quãng trên mặt, thật sự chọc người vừa nhìn đã thương.

Nếu là trước kia Đại lão gia chắc chắn sẽ tin Hoàng di nương. Nhưng trong nửa năm này, đầu tiên là Vương ma ma nói Hoàng di nương hại chết phu nhân, sau đó Vương ma ma trùng hợp đã chết, chết không đối chứng. Trong ngày thường lại như vô tình nói Tử Oánh thật sự đáng thương, từ nhỏ không có mẫu thân. Khi đó hắn nghĩ nàng thật lòng đau lòng cho Tử Oánh, hiện tại nghĩ lại thì cảm thấy nàng ta là đang nói Tử Oánh khắc mẫu!

Huống chi một nhà Tam đệ còn đang ở đây!

một nha hoàn mặc y phục màu vàng chạy tới “ Hồi lão gia. ở Lan Hiên viện tìm thấy một con rối gỗ.”

Lại là Lan Hiên viện!

Đại lão gia cảm thấy gân trên trán giật giật “ Đem hai người này nhốt vào phòng củi, mai thẩm tra lại” Lại nói với nha hoàn “ Chỉ là con rối gỗ, sao lại chuyện bé xé ra to như vậy?”

Nha hoàn không dám chậm trễ vội vàng mang đến trước mặt lão gia.

Đại lão gia vừa nhìn đã sợ tới mức ném ra “ Tìm thấy ở chỗ nào?”

Tiểu nha hoàn quỳ trên đất nói “ ở dưới gối đầu của Hoàng di nương.”

Hoàng di nương nhìn con rối gỗ kia sắc mặt trắng bệch. trên con rối rõ ràng viết ngày sinh tháng đẻ của Lão phu nhân.

Nàng tuy luôn hi vọng Lão phu nhân chết đi, nhưng không dám làm ra những chuyện tiểu nhân như thế này!

“ Lão gia, cái này không phải của thiếp. Mười mấy năm qua thiếp mỗi ngày thỉnh an, chưa bao giờ dám chậm trễ Lão phu nhân. Lão gia phải tin thiếp, nhất định là có người muốn hãm hại thiếp, lão gia phải tin tưởng thiếp” Hoàng di nương ôm chân lão gia khóc lóc kể lể.

“ Phụ thân, không phải là nương. Trong lòng nương tôn kính lão phu nhân còn không kịp, sao nương có thể làm vậy a. Phụ thân phải tin tưởng nương a.” Uyển âm cũng bị dọa đến quỳ trên mặt đất.

“ Muội muội, trên đất lạnh mau đứng lên đi. Lại nói mẫu thân của ta đã mất nhiều năm, muội đừng làm rối loạn tôn ti” Tử Oánh đưa tay muốn kéo Uyển âm.

Uyển âm hất tay Tử Oánh ra “ Là ngươi, là ngươi hại di nương! Ngươi là quỷ, ngươi là quỷ!”

Tử Oánh bị hất tay ra cũng không giận, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân.

“Im miệng cho ta!” Lão phu nhân đi ra từ gian phía đông “ Quy củ của ngươi ở đâu? Sao có thể nói chuyện với đích tỷ như vậy! Người tới, đưa Tứ tiểu thư về phòng!”

Uyển âm giãy dụa không đi, nhưng nhóm bà tử khí lực lớn, nửa ôm nửa kéo Uyển âm xuống.

Lão phu nhân thấy rối gỗ trên mặt đất, ánh mắt lóe lên. Người già đều mê tín, huống chi, mấy hôm trước Lão phu nhân còn bị bệnh một trận!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi