TRỌNG SINH: KHỔ TẬN CAM LAI


 
“Vợ à, em muốn làm gì?” Cận Văn Lễ không hiểu lời Diệp Thủy Thanh nói lắm.
“Ý của em là, bắt đầu từ ngày mai em cùng anh đến xưởng, tới từng hộ từng nhà tìm thôn dân nói chuyện.”
“Vậy sao được! Bây giờ người em không thể chịu mệt, càng không thể bị tức giận, vốn dĩ những người kia đã không có văn hóa gì, nói chuyện cũng không biết tốt xấu, em đừng đi.

Em có gì định nói với anh, anh làm cho.” Sao Cận Văn Lễ có thể đồng ý để Diệp Thủy Thanh xuất đầu lộ diện vào lúc này.
 
Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Anh yên tâm, em tự biết chú ý, văn hóa thấp không có nghĩa là người không tốt, đàn ông con trai như anh đi chưa chắc người ta chịu nói chuyện với anh đâu, em là phụ nữ lại mang thai, có thế nào họ cũng không tiện đẩy em ra đâu? Văn Lễ, em và anh giống nhau đều quý đứa bé này, em chỉ đi nói chuyện với họ, có ai không chịu nói thì em đi ngay chắc chắn không tức giận, anh thấy được không?”
Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh mặt đầy mong chờ thì vô cùng bất lực, bây giờ thật sự không có cách gì hay để giải quyết chuyện này, nếu vợ mình đã xin mình như vậy, chi bằng cứ để cô thử xem, nếu không thì cũng không thể từ bỏ.
“Vậy được thôi, dù sao thì xưởng cũng không đi vào hoạt động được, ngày mai anh đi với em, có cần nói chuyện với mấy người dẫn đầu trước không?”
Diệp Thủy Thanh lập tức lắc đầu: “Phải tránh né bọn họ, chúng ta trực tiếp vào thôn.”
Cận Văn Lễ cũng không ý kiến, anh vẫn luôn tin tưởng Diệp Thủy Thanh, nhiệm vụ của mình chính là bảo đảm an toàn của Diệp Thủy Thanh, chuyện khác mặc cho Diệp Thủy Thanh làm sao cũng được.
Thế là hôm sau hai người dậy sớm, Diệp Thủy Thanh cố ý tìm đồ bầu đã mặc lúc mang thai Náo Náo ra, rồi lại thêm miếng vải dày lên bụng, như vậy lập tức có thể lộ ra thân phận phụ nữ mang thai rồi, sau đó để phòng lỡ như lại giấu mười nghìn tệ vào túi, lúc này mới cùng Cận Văn Lễ lái xe đến ba hộ gia đình trong thôn đầu tiên.
Sau khi đến nơi Diệp Thủy Thanh thấy một đám nhóc đang chơi đùa ở đầu thôn thì xuống xe vào quán nhỏ bên cạnh mua một túi kẹo trái cây, đi qua hỏi: “Bạn nhỏ, cô hỏi các cháu một chuyện, bình thường trong thôn này nếu hai nhà đánh nhau cãi nhau thì tìm ai khuyên can thế?”
 
“Ông Trần ạ, cô ở đâu tới vậy?” Một đứa nhỏ khá lớn nhìn chăm chăm vào kẹo trong tay Diệp Thủy Thanh rồi hỏi.
“Cô ở thành phố đến, có chuyện muốn tìm ông Trần giúp, kẹo này là mua ở quán nhỏ bên kia cho các cháu ăn, biết ông ấy sống ở đâu không?” Diệp Thủy Thanh mỉm cười đưa kẹo cho đứa nhỏ kia.
Đứa nhỏ khác reo hò một trận, cướp từ trong túi nylon lấy kẹo ăn.
“Đương nhiên là biết, cháu dẫn hai người đi!” Đứa nhỏ kia nói xong thì nắm một mớ kẹo giấu vào túi, rồi mới theo Diệp Thủy Thanh lên xe, có thể là vì lần đầu ngồi xe hơi nên vừa lên xe đã vô cùng phấn khích.
Lái xe ra cũng năm phút, đứa nhỏ kia nói đã đến rồi, sau đó tự chạy xuống xe trước đi vào một cái sân rộng.
“Anh ở trong xe đợi em.” Diệp Thủy Thanh không định để Cận Văn Lễ theo mình vào.
“Được, nếu người ta phớt lờ em, thì em mau ra đây, tuyệt đối đừng tức giận.”

“Biết rồi, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đợi đi.” Sau đó Diệp Thủy Thanh xuống xe, cũng đi vào khoảng sân đó.
“Ông Trần, có cô đến từ thành phố tìm ông.”
Diệp Thủy Thanh thấy đứa nhỏ này đang nói chuyện với một ông hơn sáu mươi tuổi thì liền đi qua.
Ông ấy cũng nhìn thấy Diệp Thủy Thanh, nên nói với đứa nhỏ kia: “Ừm, cháu đi chơi đi.”
“Cô tìm tôi?” Ông ấy lại tiếp tục hỏi Diệp Thủy Thanh.
“Dạ, thưa ông.

Cháu là vợ của xưởng trưởng của xưởng kia, muốn nói chuyện với ông.” Diệp Thủy Thanh mỉm cười nói.
Ông ấy vừa nghe thân phận của Diệp Thủy Thanh thì lập tức xị mặt: “Có gì để nói chứ, chúng tôi có đại diện, cô mau đi đi!”
Nói rồi thì định đẩy Diệp Thủy Thanh ra ngoài, kết quả tay vừa nhấc lên mới phát hiện đối phương là một người mang thai, tay lập tức rụt lại: “Một phụ nữ mang thai như cô thì đừng chạy lung tung, mau về nhà đi.”
“Ông à, không nói chuyện sao có thể giải quyết vấn đề, cháu biết ông rất có tiếng trong thôn, cháu không bàn bạc với đại diện của mọi người là vì bọn họ căn bản không muốn làm xong chuyện, lẽ nào mọi người thật sự trông mong cháu và chồng cháu không nói câu nào đã cho mọi người mỗi người hai trăm nghìn tệ sao? Nếu tiếp tục như vậy, cùng lắm thì bọn cháu không mở xưởng nữa, mọi người cũng không lấy được đồng nào, cháu thật lòng thật ý đến giải quyết vấn đề, trong lòng ông chắc hiểu rõ đạo lý này.”
Ông ấy cũng không nhìn Diệp Thủy Thanh, chỉ chăm chăm dưới đất, qua hồi lâu mới nói: “Vào nhà nói chuyện đi.” Nói xong thì tự xoay người vào nhà trước.
Diệp Thủy Thanh cười thoải mái theo vào.
“Là tôi thấy cô to bụng chạy đường xá xa xôi như vậy không dễ dàng, nếu không thì cũng không thể cho cô vào nhà.”
Diệp Thủy Thanh cũng không để ý, cười hỏi: “Xưng hô với ông thế nào?”
“Tôi họ Trần, tên là Trần Lương, có gì cứ nói đi, cũng không cần tâng bốc tôi.” Ông cụ rất thẳng thắn.
“Vậy được, cháu nói thẳng nhé, khoảng bồi thường mọi người đưa ra, bên bọn cháu không bỏ ra được, đừng nói là hai trăm nghìn cho dù một người mười nghìn tệ cũng không có.” Diệp Thủy Thanh dứt khoát nói rõ tại chỗ.
Trần Lương lập tức nóng nảy: “Vậy nói chuyện cái rắm, cô cút cho tôi!”
“Ông đừng gấp, nghe cháu nói xong.

Xưởng giống như gà đẻ trứng, cách của mọi người bây giờ là muốn giết gà, vậy sao còn có trứng nữa, chi bằng chúng ta cùng nhau nghĩ cách, để gà đẻ nhiều trứng như vậy đều có lợi với mọi người.”
“Cô không cần ở đây lừa tôi, lời ngon tiếng ngọt bảo tôi giúp cô mở xưởng lại, nếu đã giết gà rồi vậy thì bán thịt đổi tiền, đừng cho rằng tôi không biết trò lừa gạt của các người.


Đại diện đã nói rồi, chính là xưởng của các người tệ hại, bán hàng với thiết bị trong xưởng cũng được một mớ tiền, cũng đủ đền bù cho chúng tôi, hơn nữa xưởng hại người của cô cậu cũng sẽ hoàn toàn đóng cửa!” Trần Lương vừa nói khuôn mặt vừa mang theo nụ cười lạnh lùng.
Lúc này Diệp Thủy Thanh cũng xụ mặt, nhưng giọng điệu cũng coi như bình tĩnh: “Xưởng của bọn cháu hại người kiểu gì? Chỉ tiêu của bọn cháu đều đạt chuẩn, mỗi ngày chồng cháu đều ở xưởng hơn mười tiếng, nếu có vấn đề thì anh ấy sẽ làm như vậy sao? Hơn nữa xưởng đóng cửa thì đồ vật cũng không đến lượt các người bán, nói thật với ông nhé, chồng cháu làm kinh doanh lỗ, không tính lãi thì bây giờ đã nợ ngân hàng hơn ba chục triệu tệ rồi, toàn bộ trông vào hai xưởng này kiếm tiền trả nợ, nếu xưởng đóng cửa, đến lúc đó tất cả đồ vật trong xưởng đều bị ngân hàng tịch thu, có liên quan gì đến các người? Với cả bản thân xưởng cũng có nợ, bọn cháu vừa nợ tiền hàng của người khác, người khác cũng nợ tiền hàng của bọn cháu, cho dù phá sản cũng là trả tiền cho người ta trước, người khác nợ bọn cháu đương nhiên ngân hàng sẽ đòi tới.”
“Theo như cô nói như vậy thì có thế nào người trong thôn chúng tôi cũng không lấy được tiền? Dựa vào cái gì mà lo các người có trả nợ hay không, xưởng của các người không mở được thì lại tốt!” Trần Lương nghe Diệp Thủy Thanh nói xong thì không khỏi thẹn quá hóa giận.
Diệp Thủy Thanh đứng dậy: “Cháu chỉ muốn tìm một cách mà cả hai đều có lợi, ông suy nghĩ trước, đổi hôm khác cháu lại đến.”
Ra khỏi cổng sân ngồi vào xe, Cận Văn Lễ nhìn kỹ sắc mặt của Diệp Thủy Thanh rồi hỏi: “Giận rồi?”
“Ông cụ này rất ngoan cố, không giận là giả đấy, nhưng em cũng không để trong lòng, tình hình cũng đều nằm trong dự đoán.

Đi thôi, đến nhà kế tiếp.”
Cận Văn Lễ xác nhận Diệp Thủy Thanh thật sự không có vấn đề mới khởi động xe.
Tình hình sau đó cũng tương tự, nhà khác cũng không muốn bàn chuyện với Diệp Thủy Thanh lắm, nhưng nể tình cô mang thai cũng không buông lời cay nghiệt đuổi cô đi.

Chỉ là dù Diệp Thủy Thanh nói rõ lý lẽ, nhưng người ta đều kiên quyết với suy nghĩ nếu tôi không lấy được tiền thì xưởng của cô cũng không cần mở nữa, làm cho Diệp Thủy Thanh thất vọng.
“Đến nhà này xong thì chúng ta về! Cận Văn Lễ không nhìn nổi nữa, nói gì cũng không để Diệp Thủy Thanh tiếp tục.
Diệp Thủy Thanh cũng cảm thấy hơi mệt, xem ra trước khi mình đến đã nghĩ sự việc quá đơn giản rồi, nhưng vẫn không thể từ bỏ, chẳng qua là hôm nay về nhà nghỉ ngơi đàng hoàng trước, tiếp tục nghĩ cách.
Thế là cũng không ôm hy vọng gì bước vào một sân nhỏ đơn sơ.
Bởi vì trong sân không có người, Diệp Thủy Thanh gọi một tiếng vẫn không ai ra, liền tự đẩy cửa vào nhà.
Chỉ là vừa bước vào liếc nhìn mới phát hiện mình không cần phải nói gì nữa, trong nhà rất lộn xộn còn có mùi nổi mốc, trên đất trên giường đều là rác, một người phụ nữ tóc ngắn hơn bốn mươi tuổi bẩn thỉu đang nửa quỳ trên giường nhìn cửa sổ, miệng thì lẩm bẩm nói lời người bên cạnh nghe không hiểu, hiển nhiên là đầu óc có vấn đề, lại quan sát xung quanh thì đúng là nghèo rớt mồng tơi, trên tường toàn dán báo rách và tạp chí.
Diệp Thủy Thanh thấy vậy chỉ đành xoay người đi ra ngoài, nhưng lại đụng vào một bà cụ đầu tóc bạc trắng, cũng ăn mặc rách nát ở ngoài cửa đi vào.
Trong tay bà bưng hai bát cơm, thấy Diệp Thủy Thanh thì hỏi: “Cô gái, cô tìm ai?”
“Bác ạ, cháu là vợ của xưởng trưởng xưởng dây kéo, hôm nay qua thăm hai người.” Diệp Thủy Thanh thấy bà nói chuyện rất rõ thì nói ra thân phận của mình với bà.
Kết quả bà cụ này lãng tai không nghe rõ, Diệp Thủy Thanh chỉ đành lớn tiếng nói lại, bà cụ vẫn không nghe rõ, Diệp Thủy Thanh đưa cổ hét mấy lần, bà cụ mới gật đầu cũng không biết rốt cuộc có nghe rõ không, chỉ tự nói: “Tôi sắp ăn cơm trưa rồi.”

Diệp Thủy Thanh cũng không so đo, thấy bà cụ lướt qua mình tự để cơm lên bàn, rồi lại nhọc nhằn bò lên giường, kéo người phụ nữ kia gọi cô ta ăn cơm.

Theo suy đoán của Diệp Thủy Thanh thì người phụ nữ kia chắc là con gái của bà cụ.
Chỉ là khi hai người họ đều ngồi trước bàn ăn, Diệp Thủy Thanh mới phát hiện, thì ra ngoài hai bát cơm thì trên bàn chỉ có một bát tương lớn làm đồ ăn, hiển nhiên bát tương kia đã mấy ngày rồi, vừa khô vừa cứng, nhưng hai mẹ con này lại ăn rất ngon.
Diệp Thủy Thanh lập tức nổi lên lòng thương cảm, vốn dĩ lúc mang thai đã khá đa sầu đa cảm, bây giờ sao có thể chịu được cảnh tượng này, muốn lấy ra năm trăm tệ cho hai mẹ con này ngay tại chỗ, nhưng vừa nghĩ cho bọn họ tiền họ cũng không có chỗ tiêu, không chừng lại để người khác lừa thì lại khổ, chi bằng mình mua chút đồ dùng sinh hoạt cho họ còn thực tế chút.
Nghĩ như vậy thì vội đi ra tìm Cận Văn Lễ bảo anh cùng mình đến quán mua chút thứ như gạo, dầu với lạp xưởng mang về cho bà cụ.
“Vợ à, sao em còn giúp đỡ người nghèo thế, hơn nữa mua lần này cũng không có ích.”
Diệp Thủy Thanh lườm Cận Văn Lễ: “Có thể giúp một lần thì giúp một lần, cũng không phải em không đến, mỗi lần đến đều mua chút đồ ăn cho họ cũng coi như để họ cải thiện cuộc sống, cứ coi là tích đức đứa bé trong bụng, không được sao?”
“Được, sao cũng được, vợ anh có lòng bồ tát, người tốt có phúc báo, chúng ta đi mua thôi!” Cận Văn Lễ cười hì hì lái xe đến đầu thôn.
Lương thực trong thôn đều có sẵn, Cận Văn Lễ dứt khoát làm người tốt đến cùng, cũng vì có thể làm Diệp Thủy Thanh vui nên ngay cả những gia vị như dầu, muối, tương, giấm, bột ngọt đều mua hết, bánh mì, lạp xưởng cũng mua một mớ, tổng cộng đã tiêu hơn năm trăm tệ, cóp sau cũng đã đựng đầy.
Quả nhiên Diệp Thủy Thanh rất hài lòng, sau khi trở về nhà bà cụ, Cận Văn Lễ lại chuyển đồ vào.
Bà cụ thấy đồ đầy giường đầy đất thì ngớ ra, Cận Văn Lễ hầm hừ nói sự việc với bà, bà cụ lập tức bật khóc, kéo tay hai người họ cảm ơn rối rít, nói nhiều đồ như vậy thì nửa năm hai người mình với con gái cũng ăn không hết.
Diệp Thủy Thanh cũng đầm đìa nước mắt, Cận Văn Lễ bất lực, bản thân bước lên dặn dò bà cụ mấy câu thì vội khuyên Diệp Thủy Thanh ra ngoài.
Vào thành phố đón Náo Náo về nhà, sáng hôm sau Thẩm Chấn Sơn lại đến đưa Tiểu Hạo tới, đưa hai đứa nhỏ đi học.
Diệp Thủy Thanh bất chấp Cận Văn Lễ phản đối, vẫn muốn đến thôn khác xem thử, Cận Văn Lễ không lay chuyển được cô, chỉ đành tiếp tục theo cùng.
Cứ như vậy đã chạy hơn một tuần hết mấy thôn, ngoài quen thuộc địa hình trong thôn, thì không thu hoạch được gì khác, Diệp Thủy Thanh nghĩ vẫn nên về tam gia thôn xem thái độ của Trần Lương.
Lần này lại mua áo bông mùa đông mỗi thứ hai cái, chuẩn bị mang qua cho hai mẹ con kia, thay vì nói đến bàn chuyện, chi bằng nói muốn thăm tình hình của hai mẹ con ấy.
Đến trước cổng sân nhỏ Cận Văn Lễ dừng xe ngay ngắn, một tay xách quần áo, một tay dìu Diệp Thủy Thanh vào nhà.
Điều nằm ngoài dự đoán của họ là, lần này trong nhà còn có người khác.
“Hai người chính là người lần trước đưa đồ cho mẹ và chị tôi sao?” Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi nhìn đồ trong tay Cận Văn Lễ liền hỏi.
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Đúng, tôi thấy quần áo của bác với chị cũ lắm rồi, đã mua hai bộ đợi lúc trời lạnh rồi mặc, cô là ai?”
Người phụ nữ kia mỉm cười: “Tôi họ Lan, tên là Lan Phượng.

Hai ngày trước cô còn qua thôn Sơn Bảo phía nhà chồng chúng tôi, cô không nhớ tôi, nhưng tôi lại có ấn tượng với hai người.”
Thì ra bà cụ còn có cô con gái khác, vậy bây giờ mình như vậy chẳng phải làm mất thể diện của người ta sao, Diệp Thủy Thanh có chút bối rối.
Đương nhiên Lan Phượng cũng nhìn ra, chủ động cầm lấy quần áo, để hai người ngồi xuống giường, mình thì tìm một cái ghế ngồi bên cạnh, bà cụ chỉ nhìn hai người rồi mỉm cười.

“Hai người không cần sợ tôi mất mặt, chúng tôi có ba chị em, tôi và chị hai đều gả đến thôn bên cạnh, điều kiện người này không bằng người kia, chị cả của tôi bị bệnh về đầu óc lúc nhỏ nên vẫn không gả đi được, tôi và chị hai ở nhà chồng cũng không làm chủ được, ngoài lén mang chút gạo mì, lúc khác nhà mẹ tôi đều dựa vào hàng xóm giúp đỡ.

Hôm đó tôi với chị hai qua mẹ tôi đã nói chuyện đồ, bọn tôi vẫn không tin lắm, cho đến hôm nay tôi mới coi như hiểu ra, bản thân hai người đã khó khăn như thế, còn nghĩ cho mẹ và chị cả của tôi, tôi cũng không biết nói sao mới được.”
“Cô không hiểu lầm là được, tôi còn cho rằng bác gái với chị, hai mẹ con sống qua ngày, trong nhà mọi người cũng có đất, lương thực và đồ ăn cũng có sẵn, cơ bản không có tiêu xài gì, sao còn sống khó khăn như vậy?” Diệp Thủy Thanh không hiểu.
Lan Phượng cười khổ: “Đất trong thôn không nhiều, đất cũng không tốt lắm, vả lại trồng lương thực với rau cũng chưa chắc có thể bán có giá, vốn của phân bón gì đó cũng không ít, chỉ có thể nuôi mấy con lợn hay dê, hoặc là trồng chút trái cây nuôi gia đình.

Thật ra cũng có thể đến thành phố làm công, chỉ là không nỡ bỏ nhà lại, có mấy người phụ nữ chịu để chồng nhà mình như vậy chứ? Cho nên mấy thôn đều không giàu, nếu không thì sao có thể nắm chặt lấy xưởng của hai người không buông, đều mong vào lần này có thể trở nên giàu có! Hai người có nói không tiền đi nữa, bọn họ cũng không tin.”
Thì ra là thế, mình đã trở thành miếng thịt mỡ thoát nghèo trong mắt người khác, mình vẫn chưa tỉnh ngộ, còn bàn chuyện nữa! Lúc này Diệp Thủy Thanh mới nhận ra, sau đó thì ủ rũ cúi đầu, tâm trạng sa sút.
Cận Văn Lễ ở bên cạnh nghe xong thì ánh mắt sáng lên: “Chị Lan, điều chị nói chúng tôi đều hiểu, đúng là một câu thức tỉnh người trong mộng, chị cầm lấy năm trăm tệ này mua chút đồ ăn cho chị cả với bác gái, sau này em với vợ có thời gian chắc chắn sẽ đến thăm họ.

Sau này có chuyện còn phải nhờ chị chỉ điểm, giúp đỡ thêm, hôm nay bọn em về trước.”
Lan Phượng cũng không hiểu tại sao Cận Văn Lễ lại vui mừng, nhưng nghe nói hai người còn muốn đến thăm chị gái và mẹ mình thì vội cảm ơn, cùng bác gái tiễn họ lên xe, cho đến khi không nhìn thấy bóng xe mới về nhà.
“Anh sao thế, có chuyện gì mà anh vui thành thế này? Còn chưa đến nhà Trần Lương đấy.” Diệp Thủy Thanh cũng vô cùng mơ hồ.
“Vợ tốt của anh ơi, anh biết em là phúc tinh của nhà chúng ta, vừa động lòng nhân từ thì lập tức có báo đáp rồi.” Cận Văn Lễ nói rồi giơ tay sờ mặt Diệp Thủy Thanh.
“Anh nói cho rõ, lái xe kìa, chú ý an toàn.” Diệp Thủy Thanh tức giận đập tay Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ quay đầu qua mỉm cười: “Vừa nãy Lan Phượng nói em nghe thấy không? Thứ mà người của mấy thôn này lo là thu nhập không đủ, quá nghèo.

Em nói xem nếu chúng ta cho họ việc làm, để bọn họ đến xưởng chúng ta đi làm thì bọn họ sẽ không đồng ý sao? Đến lúc đó bọn họ kiếm tiền lương nuôi gia đình, chúng ta kiếm tiền trả nợ chẳng phải là chuyện vẹn cả đôi đường!”
Đúng nhỉ, xưởng thuê ai chẳng phải đều làm việc như nhau sao, tại sao không gộp lợi ích của xưởng mình và lợi ích của cá nhân thôn dân lại với nhau, như vậy xưởng tốt thì họ tốt, đến lúc đó đãi ngộ phúc lợi lại nâng cao chút, ai lại còn ngăn cản xưởng hoạt động!
Sau khi Diệp Thủy Thanh hiểu ra, không nhịn được mà bật cười, nghiêng người hôn Cận Văn Lễ một ái: “Thông minh!”
Cận Văn Lễ vô cùng thích thú: “Anh thông minh đi nữa chẳng phải cũng là vợ tạo ra điều kiện sao, xem ra vẫn nên làm nhiều việc thiện hơn.

Hai chúng ta nha, xứng đôi!”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi