TRỌNG SINH: KHỔ TẬN CAM LAI

Nghe tin tức Tiểu Trâu nói, Diệp Thủy Thanh còn có chút không tin: “Không thể nào, đàn ông con trai như anh ta đến nhà trẻ làm gì, lẽ nào trông trẻ được sao?”
 
“Đương nhiên không được, chị họ em có nói Thôi Tất Thành tốt nghiệp cấp ba, đến nhà trẻ làm phó hiệu trưởng, qua hai năm đợi hiệu trưởng ban đầu nghỉ hưu rồi thì anh ấy trực tiếp có thể làm hiệu trưởng, bây giờ đi cũng chỉ là làm chút việc hành chính, như mấy loại lập ra kế hoạch học tập, biên soạn câu chuyện thiếu nhi, những chuyện khác cũng không có gì, nhưng lần này người ta là lãnh đạo cấp trên của chị rồi.”
 
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới coi như tin lời của Tiểu Trâu, nhất thời không tránh khỏi nổi lên lòng chán ghét, Thôi Tất Thành cũng không phải người quá khích, mặc dù có hơi cao ngạo nhưng chung quy vẫn là một người nhã nhặn, tại sao sau khi sống lại liền trở nên như cũ không buông tha như vậy, vừa nghĩ đến chuyện này cũng chỉ có lý do tang ma nhà họ Thôi là có thể giải thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Kệ anh ta đi, chị chỉ cần làm tốt công việc của mình, anh ta cũng không thể làm gì chị.” Diệp Thủy Thanh nói xong thì đi dọn dẹp đồ của mình, sau đó tạm biệt qua loa với đồng nghiệp phân xưởng rồi về nhà trước, đợi ngày mai đến nhà trẻ báo cáo.
 
Diệp Thủy Thanh về đến nhà rồi lại gọi Cận Văn Lễ ra, hai người cùng nhau đến bụi cỏ bên đường ray, Diệp Thủy Thanh nói chuyện này cho Cận Văn Lễ nghe, Cận Văn Lễ liền tức giận thở phì phò, trực tiếp muốn đi đánh Thôi Tất Thành, nhưng lại bị Diệp Thủy Thanh căn lại: “Đây là điều động công việc bình thường, cho dù anh có đánh anh ta cũng vô dụng, bây giờ em nói với anh chỉ là không muốn để anh nghĩ lung tung, hơn nữa anh cũng phải tin em, mặc dù em và anh ta làm việc chung, nhưng trừ yêu cầu trong công việc bình thường, em sẽ không tiếp xúc nhiều với anh ta.”
 
“Nếu anh không đánh anh ta, cơn giận này không trút đi được! Thủy Thanh à, đương nhiên anh tin em, chỉ là anh không tin tên khốn Thôi Tất Thành đó, anh ta quá tính toán, vậy mà lại dùng loại thủ đoạn này trong âm thầm để quấn lấy em, anh phải đánh anh ta răng vãi đầy đất!” Cận Văn Lễ nói xong thì càng giận hơn, xem bộ dạng này là phải tìm Thôi Tất Thành tính sổ cho bằng được.
 
Diệp Thủy Thanh sốt ruột đến mức không có cách nào, kéo Cận Văn Lễ qua ôm cổ anh cầu xin: “Không phải nói anh chỉ nghe lời em sao, sao bây giờ nói không giữ lời rồi, anh đi tìm anh ta cũng không thể khiến anh ta không đến nhà trẻ, xin anh đấy, đừng gây phiền phức.” Nói xong lại hôn Cận Văn Lễ một cái.
 
Cận Văn Lễ lập tức không giận nữa, ôm lấy Diệp Thủy Thanh đang lắc mình qua lại, bất lực nói: “Anh nghe lời em cũng được, có điều anh cảnh cáo trước, nếu để anh phát hiện anh ta có hành động gì không tốt với em, thì anh thật sự không tha cho anh ta đâu.”
 
“Được, bình thường em nhất định sẽ tránh anh ta.”
 
Lúc này Cận Văn Lễ mới lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Anh không hề có ý không tin vợ, nếu anh đã nghe lời như vậy, em hôn anh một cái giống lần trước được không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh biết lần Cận Văn Lễ chỉ là lần nụ hôn đầu mình và anh ở trên bãi cỏ phía sau xưởng than đá, sau lần đó mình chưa từng có hành động gan dạ như vậy nữa, cho dù chủ động hôn anh cũng bớt phóng túng hơn nhiều, bây giờ lại nghe Cận Văn Lễ đưa ra yêu cầu này, sắc mặt không khỏi đỏ lên nhưng cũng không từ chối.
 
“Nếu em hôn rồi thì không cho phép anh tùy tiện đi tìm Thôi Tất Thành nữa, cho dù có đi cũng phải qua sự đồng ý của em.”
 
Cận Văn Lễ thấy chuyện có hy vọng, vui vẻ ôm chặt lấy Diệp Thủy Thanh, cúi đầu xuống: “Được! Được! Anh biết rồi, em mau hôn anh đi.”
 
Diệp Thủy Thanh bị dáng vẻ linh hoạt của Cận Văn Lễ chọc cười, rõ ràng môi đã sắp áp lên môi mình nhưng vẫn kiên quyết đợi mình chủ động cho bằng được, thật là khiến người ta không biết nói anh thế nào cho được.
 

Thế là cô để Cận Văn Lễ nhắm mắt trước sau đó mới hôn môi anh, chỉ là khi Diệp Thủy Thanh vừa cắn nhẹ một cái thì lập tức bị Cận Văn Lễ bắt lại, động tác của Diệp Thủy Thanh hơi khựng, sau đó cũng cố sức ôm lấy Cận Văn Lễ ôm hôn gợi tình, môi lưỡi hai người giao nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng nước chặc chặc.
 
Hồi lâu Cận Văn Lễ hơi ngẩng đầu, nói nhỏ: “Vợ à, sao anh cảm thấy trời đất quay cuồng vậy, cũng có hơi đứng không vững.”
 
Diệp Thủy Thanh nhắm mắt, nghe Cận Văn Lễ nói mà bật cười: “Em cũng vậy, bây giờ đầu còn choáng nữa.”
 
“Vậy chúng ta nghỉ một lát, vợ à, em cho anh xem xem thứ bên trong của em đi.”
 
“Thứ gì?” Diệp Thủy Thanh dựa trên người Cận Văn Lễ, vẫn nhắm mắt cảm nhận từng cơn ấm áp thỉnh thoảng dâng lên trong lòng.
 
“Chính, chính là cái thứ bên trong này.” Cận Văn Lễ nói rồi giơ tay nhanh chóng sờ ngực Diệp Thủy Thanh một cái.
 
Diệp Thủy Thanh lập tức trừng mắt đẩy Cận Văn Lễ ra: “Em nói anh là một tên lưu manh mà, lần trước anh đã không yên phận, lắm chuyện phải không?”
 
Cận Văn Lễ ôm lấy Diệp Thủy Thanh năn nỉ: “Lần trước cũng đã mở hai cúc áo, đã không nhìn thấy cũng không sờ được lại còn bị em mắng, tính tới tính lui vẫn là anh chịu thiệt mà. Vợ à, anh chỉ xem thôi cũng không động tay, em đồng ý với anh đi năn nỉ em đó.”
 
Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ mặt dày dây dưa không xong, thật ra trong lòng cũng rất muốn thương anh, chỉ là vừa nhìn bộ dạng háo sắc đó của anh thì trong lòng càng tức giận, thế là chỉ xoay người ngồi trên đất trống không để ý đến anh.
 
Cận Văn Lễ thấy vậy cũng quay theo nửa quỳ bên cạnh Diệp Thủy Thanh trơ mặt ra tiếp tục năn nỉ: “Vợ à, em thương hại anh đi, anh chưa từng thấy chỉ nghe người ta nói con gái có một cặp bảo bối trông rất đẹp, em cho anh mở mang kiến thức đi.” 
 
Diệp Thủy Thanh mặc cho Cận Văn Lễ dây dưa với mình cả buổi, mới ném cọng cỏ trong tay đi, phủi tay cũng không nhìn thẳng vào mắt anh: “Chỉ được liếc một cái.”
 
“Anh bảo đảm, liếc cái là được!” Cận Văn Lễ vui vẻ liền giơ tay xin thề.
 
Diệp Thủy Thanh thầm nghĩ, mình chỉ chọc tên này chút cũng không sao, thế là một tay để lên cổ áo sơ mi, chậm rãi bắt đầu đầu cởi cúc, hô hấp Cận Văn Lễ đã dừng lại, chỉ cảm thấy động tác này của Diệp Thủy Thanh đã có thể khiến mình hồn phi phách tán.
 
Diệp Thủy Thanh chậm rãi cởi đến cúc thứ ba thì dừng tay lại, hai tay kéo vạt áo hai bên nhẹ nhàng kéo ra ngoài, phong cảnh mê người kia liền lộ ra như ẩn như hiện.
 
Cận Văn Lễ hé nửa miệng nhìn hai nửa cung tròn trắng nõn nà được nâng cao lên trước ngực của Diệp Thủy Thanh dưới lớp sơ mi, liền nuốt nước bọt theo bản năng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, bảo bối như vậy nếu có thể đưa vào miệng mình như hôn môi để nếm thử mùi vị, vậy anh thật sự có chết cũng cam lòng.

 
“Được rồi, anh cũng liếc nhìn rồi.” Diệp Thủy Thanh nhìn biểu cảm của Cận Văn Lễ thật sự sợ anh nhào tới, liền vội vàng khép áo nhanh chóng cài cúc lại.
 
Không có cảnh đẹp trước mắt nên Cận Văn Lễ khó nén được mất mác, trong lòng như thiêu như đốt, chỉ đành cắn răng nói: “Diệp Thủy Thanh, cả đời này nếu em không kết hôn với anh, anh nhất định sẽ chết trước mặt em, không đúng, anh nhất định kéo em cùng chết!”
 
“Anh đừng ở đây nói bừa hù dọa người ta, em phải về nhà rồi.” Diệp Thủy Thanh hơi kinh ngạc với ánh mắt Cận Văn Lễ nhìn mình, dáng vẻ đó giống như muốn nuốt sống mình vậy.
 
Cận Văn Lễ cũng đứng dậy, hung hăng hôn Diệp Thủy Thanh một cái: “Anh nói được làm được, em với anh thành vợ chồng, cả đời này của anh chỉ đối xử tốt với một mình em, nếu không thành vợ chồng được vậy thì cùng đến chỗ chết!”
 
Tốt cả đời? Câu này vẫn nên đợi sau khi kết hôn mấy năm hẵng nói đi, người đàn ông này một khi có tiền thì biến số lớn lên! Diệp Thủy Thanh có chút phản đối câu nói của Cận Văn Lễ, bây giờ anh chẳng qua là chưa nếm được mùi vị nam nữ, đợi sau khi có nhiều kiến thức rồi nhất định sẽ không có thái độ này nữa.
 
“Không phải em vẫn luôn nói muốn kết hôn với anh sao, anh không sao nói bậy cái gì chứ.” 
 
“Anh biết, chỉ là anh muốn để em hiểu tâm ý của anh, sao anh có thể nỡ làm em bị thương chứ.” Cận Văn Lễ nói rồi cười ha ha đạp xe chở Diệp Thủy Thanh về nhà.
 
Hôm sau Diệp Thủy Thanh cố ý đến nhà trẻ sớm chút, hiệu trưởng rất hài lòng với điều kiện cá nhân của Diệp Thủy Thanh, lại suy nghĩ đến cô vẫn chưa kết hôn thì phân cô đến lớp lá, ở đó đều là trẻ bốn, năm tuổi, mặc dù rất tinh nghịch nhưng vẫn may là không cần chăm sóc đặc biệt.
 
Thật ra nhà trẻ lúc này cũng không cần dạy gì, chỉ là để tiện cho công nhân viên chức trong xưởng, có thể để con cái có một nơi ở lại, còn có người chăm sóc là được, thỉnh thoảng dạy bài ca dao thơ Đường nghe nhiều thành thuộc coi như rất không tệ rồi.
 
Chỉ là tình hình này sau khi Thôi Tất Thành đến thì tạo nên thay đổi rất lớn, Thôi Tất Thành đến nhà trẻ làm việc không đến ba ngày đã bắt đầu mở cuộc họp, yêu cầu giáo viên trong nhà trẻ mỗi ngày đều phải có giáo án cố định, cũng phải nâng cao trình độ văn hóa của giáo viên, đối với người có nền tảng kém, anh ta còn muốn nâng cao việc khác, sau đó đã chọn Diệp Thủy Thanh tiến hành bồi dưỡng trước.
 
Sau đó Diệp Thủy Thanh đến văn phòng của Thôi Tất Thành, vừa ngồi xuống đã tỏ thái độ: “Hiệu trưởng Thôi, tôi cảm thấy anh tiến hành bồi dưỡng tôi riêng lẻ không tốt lắm, tôi có ý kiến.”
 
“Nền tảng của em yếu hơn người khác, anh muốn để em nâng cao có gì không đúng? Trẻ con là tương lai của tổ quốc, nếu còn muốn làm việc tùy tiện miễn cưỡng như trước đây, anh cảm thấy không thể thực hiện, tác phong trong nhà trẻ buộc phải thay đổi.”
 
“Tôi không có ý phản đối để nhà trẻ tiến bộ, có điều một cô gái chưa kết hôn như tôi cả ngày ở riêng với hiệu trưởng Thôi, dễ nói không dễ nghe, danh tiếng của anh đến lúc đó cũng sẽ bị ảnh hướng, huống hồ tôi còn có bạn trai, gây ra mâu thuẫn thì không hay lắm. Anh nói nền tảng của tôi kém tôi thừa nhận, nhưng tôi có thể tự học, tôi đảm bảo sẽ khiến bản thân có được nâng cao mức độ lớn trong thời gian ngắn nhất, anh thấy thế nào?
 

Thôi Tất Thành trầm mắt xuống: “Cô giáo Diệp, đây là đơn vị làm việc, tôi làm gì cũng là nhắm đến công việc, cô không phối hợp với công việc của nhà trẻ như vậy còn phát triển kiểu gì!”
 
“Có phải nhằm vào công việc hay không trong lòng anh tự có tính toán, tôi nhất định sẽ không phối hợp bồi dưỡng riêng của anh, anh thích làm thế nào thì làm thế đó.” Diệp Thủy Thanh cũng cáu kỉnh.
 
Thôi Tất Thành nhìn Diệp Thủy Thanh chăm chăm một hồi mới lên tiếng, giọng điệu hòa dịu không ít: “Anh có chỗ nào không bằng với tên khốn Cận Văn Lễ kia, mà em lại một lòng theo anh ta như vậy sao? Thủy Thanh, bây giờ anh ta có mấy đồng tiền dơ bẩn, nhưng đó đều là nhất thời, tương lai còn phải dựa vào đơn vị đứng đắn mới có thể ra mặt, em hiểu không?”
 
“Tôi rất rõ, không cần anh lo lắng cho tôi, giữa tôi và anh duy trì khoảng cách đối với anh cũng đều có ích, một người có kiến thức như anh nhìn nhận vấn đề nên thông suốt hơn người khác một chút, bây giờ cố chấp như thế chẳng qua là vì căm ghét nhà họ Cận, cho nên mới không nuốt trôi cục tức này, tôi không cần thiết phải làm chiến lợi phẩm của anh, nếu không có chuyện gì khác thì tôi về trước đây.”
 
Diệp Thủy Thanh đứng dậy đi ra ngoài, lúc sắp đến cửa thì nghe thấy Thôi Tất Thành ở phía sau nói: “Nguyên nhân mà em nói anh thừa nhận, nhưng anh cũng thật lòng thích em. Thủy Thanh à, anh nhất định có thể khiến em hồi tâm chuyển ý.”
 
Diệp Thủy Thanh không muốn nghe Thôi Tất Thành nói bậy nữa, trực tiếp mở cửa đi ra.
 
Đến chủ nhật, Diệp Thủy Thanh bán hàng với Cận Văn Lễ xong quay về, lại bảo anh cùng mình đến nhà sách Tân Hoa.
 
“Em muốn mua sách à?”
 
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Ừm, Thôi Tất Thành nói nền tảng của em kém, muốn bồi dưỡng em, em không đồng ý, em nói tự học cũng có thể nâng cao, cho nên hôm nay phải đến nhà sách mua mấy quyển dùng được để đọc thử.”
 
Thật ra tuy Diệp Thủy Thanh nói như vậy, nhưng bên trong cũng có suy nghĩ của riêng cô, kiếp trước mình đã chịu thiệt không có kiến thức không có kỹ thuật, cho nên không tìm được không việc tốt, lần này vào nhà trẻ nhờ Thôi Tất Thành nhắc nhở cô mới nhớ ra, mình nên học nhiều thứ chút mới được.
 
“Mua, mua bao nhiêu quyển cũng được, thì ra Thôi Tất Thành có ý định này, đúng là nham hiểm. Vợ à, chúng ta không sợ anh ta, em thông minh như vậy nhất định học sẽ biết ngay, bây giờ chúng ta đến nhà sách, em nói mua sách gì thì mua sách đó, thật sự có chỗ không hiểu thì anh tìm người dạy cho em. Bạn học Dương Lạc kia của anh, em còn nhớ chứ, em đừng thấy cậu ấy làm việc không được, chỉ biết đọc sách, người ta là sinh viên đại học đấy, Thôi Tất Thành tính là cái thá gì chứ!”
 
Sinh viên đại học? Cái này lợi hại quá rồi, Diệp Thủy Thanh lập tức hỏi tới: “Vậy cậu ấy học chuyên ngành gì? Bây giờ làm gì?”
 
“Chuyên ngành gì à, hình như là kinh tế gì đó, không làm gì hết, ở nhà thôi, làm nghiên cứu.”
 
“Hả? Học đại học xong lại ở nhà, lãng phí nhân tài quá rồi đó.”
 
Cận Văn Lễ lắc đầu: “Hết cách, chẳng phải cơ thể cậu ấy không khỏe sao, hơn nữa con người Dương Lạc này thích làm nghiên cứu, nếu không thì có thể thi đại học sao, bố cậu ấy cũng thấy cậu ấy ở nhà không sao nên để cậu ấy học chơi thôi, không ngờ người ta thi đậu thật, lúc đó bố mẹ cậu ấy suýt chút là vui đến điên luôn, tiếc là sau khi tốt nghiệp thì hết vui rồi.”
 
Diệp Thủy Thanh lấy làm tiếc: Lúc này có thể thi đại học đều không phải người bình thường, kết quả Dương Lạc này lại là gối thêu hoa, không đảm đương được chút việc gì.
 
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đến cổng nhà sách Tân Hoa thì trố mắt, người ở đây cũng nhiều quá rồi, trước nay Diệp Thủy Thanh không biết thì ra lại có nhiều người xếp hàng đợi mua sách như vậy, bên cạnh còn có không ít người cầm sách cũng không biết đang làm gì.
 

“Đồng chí này, làm phiền cho hỏi chút, xếp hàng vậy là mua sách gì thế?” Cận Văn Lễ cũng tò mò, không nhịn được liền đến cuối hàng nghe ngóng.
 
Kết quả người kia nói: “Không biết, chắc là tác phẩm nổi tiếng phương Tây, dù sao cứ xếp hàng theo là được, chắc chắn là sách hay.”
 
Lần nữa Diệp Thủy Thanh cảm thấy tò mò, ngay cả sách nổi tiếng cũng không biết đã xếp hàng theo mua, đây là thích đọc sách cỡ nào chứ, đang cảm thấy khó hiểu thì nghe bên cạnh có người đang trả giá, đảo mắt sang nhìn mới hiểu thì ra những người cầm sách kia đều là bán sách cũ, không biết bọn họ thu sách cũ ở đâu ra, sửa sang lại một chút rồi bán cho người khác.
 
Nhìn xung quanh đều là người bán sách cũ, Diệp Thủy Thanh hiểu ra một đạo lý, bán sách và bày sạp không giống nhau, không ai lại xem thường người bán sách cũ, trái lại còn sẽ xin bọn họ tìm giúp sách mình muốn, đây chính là thành kiến bẩm sinh chăng.
 
Diệp Thủy Thanh không kiên nhẫn để xếp một hàng dài này, chỉ là đi vào chọn mấy quyển sách dạy học cần dùng rồi rời khỏi nhà sách với Cận Văn Lễ.
 
“Vợ này, mấy quyển sách này em xem xong rồi cho anh mượn xem được không?” Đến cổng nhà họ Diệp, Cận Văn Lễ ngượng ngùng đưa ra yêu cầu.
 
Diệp Thủy Thanh cười hỏi: “Anh đọc sách này làm gì?”
 
Cận Văn Lễ bị hỏi thì càng mất tự nhiên hơn: “Không phải anh sợ em có kiến thức có văn hóa rồi thì xem thường tên quê mùa như anh sao, có thế nào anh cũng không thể lạc hậu nhiều quá được.”
 
“Anh cứ thể hiện đi! Được, đợi em đọc xong cho anh mượn, em xem lúc đó anh có thể đọc vào bao nhiêu.”
 
Cận Văn Lễ cười hì hì, đợi Diệp Thủy Thanh vào sân mới về nhà, hừ một tiếng đẩy cửa nhà thì thấy bố mẹ đều đàng ngồi bên ngoài phòng mình, thế là cười hỏi: “Bố mẹ, hai người bày trận pháp gì thế?”
 
“Văn Lễ à, vào phòng con rồi nói.” Lúc Đồng Tú Vân nói chuyện mặt lộ vẻ lo lắng.
 
Cận Văn Lễ không nói gì mà trực tiếp mở cửa ra, ngồi trên giường đợi bố mẹ nói chuyện.
 
Cận Quan Tường nhìn con trai hồi lâu mới thở dài nói: “Văn Lễ à, bố và mẹ con suy nghĩ mấy ngày rồi, cảm thấy con vẫn nên đừng đến tìm con bé nhà họ Diệp nữa, hai đứa con vẫn nên thôi đi.”
 
“Bố, bố phải cho con một lý do chứ?” Cận Văn Lễ rất bình tĩnh.
 
“Nói thật với con, tuần trước chú Thôi của con có đến, nói con trai ông ấy vẫn luôn hẹn hò với con bé nhà họ Diệp, sau này vì có con quấy rối nên mới thất bại, đứa con trai này của ông ấy từ sau khi chia tay thì cũng không chịu hẹn hò nữa, càng không nói đến chuyện kết hôn, ý của chú Thôi con là xin nhà chúng ta có thể tác thành cho con trai ông ấy. Văn Lễ à, bố cũng biết chuyện này không công bằng với con, nhưng vì anh ba của con mà nhà họ Thôi đã mất một đứa con trai rồi, nếu đứa con trai còn lại này lại vì con mà có chuyện không may thì thật là có lỗi với người ta quá, con cứ coi như là vì trong lòng nửa đời sau của bố con có thể sống dễ chịu một chút, đừng qua lại với con bé nhà họ Diệp nữa, coi như thay nhà chúng ta trả nợ ân tình, tác thành cho nhà họ Thôi một lần, coi như bố xin con!” Cận Quan Tường thật sự không còn cách từ chối yêu cầu của nhà họ Thôi, mấy năm nay ông ấy vẫn không quên được cảnh hai vợ chồng nhà họ Thôi khóc lóc tan nát cõi lòng lúc con cả nhà họ Thôi chết, mỗi lần nhớ đến chuyện này thì trong lòng như có tảng đá chặn lại.
 
Cận Văn Lễ nghe xong cúi đầu không nói, qua một lúc cũng không ngẩng đầu, chỉ thấp giọng nói: “Bố, nỗi khổ của bố con đều hiểu, bố yên tâm, con sẽ không khiến bố và mẹ khó làm người, con nhất định sẽ cho nhà họ Thôi một câu trả lời.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi