TRỌNG SINH: KHỔ TẬN CAM LAI


Edit: nacapuu
Nhớ nhấn theo dõi trang nacapuu trên wattpat
cũng như nhấn ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ ủng hộ mình nha!!
theo dõi trang cá nhân để cập nhật chương mới nhanh nhất...
- ---------------------------
"Con nói cái gì? Con lặp lại lần nữa!"
Nghe xong xon gái nói, bà đình chỉ quở trách, bắt đầu trừng mắt.

Cô đã nói ra cũng quyết định bất chấp mọi thứ, vì thế lại lớn tiếng nói lại một lần:
"Con nói là không muốn cùng Thôi Tất Thành ở cùng một chỗ,, con muốn cùng hắn chia tay".

"Chia tay luôn có nguyên nhân đi, nó có chỗ nào không tốt, con nói cho ta nghe thử đi." Bà vốn muốn phát hỏa, nhưng lại nghĩ có lẽ Thôi Tất Thành làm chuyện gì khác người, trước không oan uổng con gái."
"Cũng không có nguyên nhân cụ thể, chính là phương diện tích các không quá hợp."
"Mẹ hiện tại không hiểu mấy người tuổi trẻ các ngươi như thế nào cả ngày nói tự do yêu đương, hôn nhân tự do đặt bên miệng, mẹ và ba con lúc ấy còn không phải ba mẹ nói cái gì chính là cái đó, anh hai con không phải cũng như thế, Tất Thành xuất thân tốt, lại có văn hóa, trong nhà chỉ có hai chị em, ở đơn vị còn làm việc trong văn phòng, con tìm ở đâu đối tượng có điều kiện tốt như vậy?
Con nói tính cách không hợp liền không hợp? Mẹ xem Tất Thành tính cách thật sự tốt, xa không nói, con liền nhìn xem gần nhà ta có cái tiểu tử nào lớn lên tốt như vậy, có ai so được với Tất Thành tính tình trầm ổn?
Con cũng không nhìn nhà chúng ta, hai ngày lành thì liền có nửa ngày ầm ĩ.

Nếu không có lí do chính đáng, mẹ liền không đồng ý con cùng hắn chia tay, con an phận một chút đi, ngày mai tan tầm con mời Tất Thành về nhà ăn cơm, có nghe thấy không?"
"Mẹ, con cùng Thôi Tất Thành liền tính miễn cưỡng ở bên nhau, tương lai cũng sẽ không có ngày lành, con cũng không phải lớn lên không có ai lấy, chờ con cùng anh ấy chia tay lại để người khác giới thiệu người tốt hơn không được sao?"
Mẹ cô liền tức giận, mắng:
"Con nghĩ chính mình là thiên tiên à, điều kiện tốt thì có, nhưng con có thể đảm bảo người đó đối với con tốt sao, nhân phẩm mới là quan trọng nhất, lại nói mẹ và ba con đã cảm tạ người giới thiệu, đến lúc đó, con làm mẹ như thế nào cùng người ta nói chuyện, thiếu đánh có phải hay không?"
Mẹ cô lớn tiếng mắng, liền đem mọi người trong nhà dẫn đến.

"Con mới vừa về nhà, bà cũng không cho nó vào nhà nghỉ ngơi, một chút liền mắng chửi người, hàng xóm trông thấy thì giống cái dạng gì" ba cô vẫn là đau lòng cô.

"Ông hỏi một chút con gái tốt của ông đang nghĩ cái gì trong đầu đi!"
Đứng trước sự truy vấn của người nhà, cô đem ý nghĩ của mình nói ra một lần, kết quả mọi người đều nói cô là mất trí rồi, bắt đầu làm công tác khuyên bảo cô.

"Con mặc kệ, con chính là không muốn cùng một chỗ với hắn, mọi người ép con cũng vô dụng!" Cô hô to một tiếng rồi chạy vê phòng khóa cửa lại, đến cơm chiều cũng không nghĩ ăn.


Chị dâu Diêu Hồng ở ngoài cửa khuyên nửa ngày cũng vô dụng, mẹ cô đang nổi nóng, kêu con dâu không cần quan tâm, chỉ nói thích ăn liền ăn.
Cô trong lòng sốt ruột, cùng mẹ tức giận thật mệt mỏi.Ngày hôm sau sáng sớm liền chải đầu rửa mặt, đến cơm đều không ăn mà lấy xe đi làm.

"Đây là bị ai chọc tức, như thế nào vẻ mặt không cao hứng?"
Cận Văn Lễ thấy sắc mặt cô không tốt, quan tâm hỏi.

Cô cũng không quan tâm Cận Văn Lễ như thế nào sáng sớm liền đứng đợi mình, chỉ tức giận mà nói:
" Con mắt nào của anh thấy tôi không cao hứng?"
"Đó là anh nhìn nhầm rồi, anh chính là nghĩ em có cái gì khó khăn có thể nói cùng anh, anh chính là không giúp được gì cũng có thể an ủi hai câu! em ngàn lần đừng nghẹn trong lòng làm chính mình khó chịu." Cận Văn Lễ nói theo, lấy lòng cô, đem chuyện sai ôm hết trên người mình.

Cô cũng biết chính mình không nên giận chó đánh mèo với hắn, liền thở dài nói:
"Tôi không có việc gì, đi thôi."
Kết quả không đợi nói xong, bụng liền phát ra một trận tiếng vang, tức khắc cô xấu hổ mà đỏ mặt, từ trưa hôm qua cô chỉ ăn một chén cơm của hắn liền không ăn qua gì cả, đã đói đến ngực dán lưng.

Cận Văn Lễ đương nhiên cũng nghe thấy, nhìn cô nói:
"Đi theo anh đi, ăn cơm sáng trước rồi đi làm."
Cô do dự một lúc, Cận Văn Lễ lại nói:
"Chỗ kia cách đơn vị em không xa" nói xong liền giục cô đi nhanh lên, bằng không chậm trễ giờ làm.

Cô cuối cùng không thắng nổi bụng đói, liền đi theo sau hắn.

"Sáng sớm liền đi tiệm cơm à?" Cô thấy hắn mang cô đến trước một tiệm cơm liền hỏi.

"Đây là chỗ ba anh làm, cũng mở cửa rất sớm."
Cận Văn Lễ mang cô vào, trước tìm cho cô một chỗ ngồi xuống, khônng đầy một lát liền bưng hai chén sữa đậu nành trở lại, sau đó lại cầm mấy miếng bánh quẫy đến:
"Ăn đi, không đủ anh lại lấy thêm".

"Này, có thể tùy tiện lấy ăn sao? Ba anh có ở đây không, tôi có phải hay không nên chào hỏi một tiếng?"
Cô nhìn sữa nóng hổi, một cổ mùi thơm nồng đậm xung quanh, lại nhìn đến miếng bánh quẩy vàng óng ánh, xốt giòn,thẳng đến nuốt nước miếng.


Cận Văn Lễ cười nói:
"Ba anh còn chưa đi làm đâu, em nhanh ăn đi, cũng đừng là anh đau lòng"
nói xong liền hướng sữa đậu nành của cô thêm một muỗng đường cát.

Cô rốt cuộc nhịn không được, cầm bánh quẫy cắn một cái to, lại uống một ngụm sữa nóng, dạ dày lập tức liền trở nên thoải mái.

Cận Văn Lễ ngồi ở đối diện, đầu tiên là cười xem cô ăn trong chốc lát, chính mình mới cầm bânhs lên cắn một ngụm.

Hai người ăn xong, liền đạp xe quay lại nhà máy, Cận Văn Lễ lại hỏi cô:
"Em hộp cơm cũng không mang đi."
Cô gật gật đầu: "Không mang, giữa trưa tôi đi nhà ăn ăn."
"Đi nhà ăn phải dùng phiếu gạo thật lãng phí, giữa trưa em cứ ở phòng nghỉ chờ anh, anh mang cơm cho em."
"Không cần đâu, anh đã một tuân mang đồ ăn cho tôi rồi, liền tính ba anh làm việc ở tiệm cơm, người khác sẽ nói xấu sau lưng đó"
cô sợ ảnh hưởng đến công việc của ba hắn liền không đồng ý.

Cận Văn Lễ lại không thèm để ý:
"Em không cần nghĩ nhiều như vậy, ba anh làm ở tiệm cơm nhưng anh cũng không chỉ dựa vào quan hệ của ba anh, quản lý còn có nhân viên lấy cơm kia cùng anh quan hệ cũng không tệ, ngày thường cầu anh, anh còn không nhất định ăn đồ của bọn họ đâu.

Em cứ yên tâm lớn mật mà ăn đi, nếu không em về sau đừng mang hộp cơm, cơm sáng, cơm trưa anh đều bao, buổi tối em nếu là không nghĩ về nhà ăn anh liền làm em ăn sung mặc sướng"
"Anh đừng ăn nói lung tung, tôi chính là cùng mẹ có điểm mâu thuẫn, qia mấy ngày liền tốt rồi."
"Aizzz, hai mẹ con thì nào có giẫn dỗi, mẹ em nói cái gì em liền nghe theo, làm gì nháo đến nổi liền cơm cũng không ăn? Em xem, hiện tại chịu đói còn không phải chính em, thật là cái ngốc tử, em không ăn anh đau lòng còn không nói, mẹ em cũng đau lòng a! Nghe lời anh nói, trở về cùng mẹ em nhận sai đi, đừng giận nữa!
Ai nha, cái tên lưu manh này còn cùng chính cô giảng đạo lí, cô nghe hắn ở đằng kia thuyết giáo mà buồn cười nói:
"Tôi không ăn cơm, mẹ tôi khẳng định đau lòng, cùng anh có qua hệ gì? Tôi cùng mẹ giận dỗi là vì tôi muốn cùng Thôi Tất Thành chia tay, mẹ tôi không đông ý nên mới nháo lớn, anh nói tôi như thế nào nhận sai?"
Cận Văn Lễ tức khắc hai mắt tỏa sáng, vừa định nói chuyện, không ngờ quá kích động nhịn không được liền sặc khụ lên, nhưng cũng một bên mãnh liệt khụ một bên đứt quãng nói:
"Em, em không cần..., khụ, khụ...., anh vẫn, buổi tối mang...., khụ, mang cơm cho em, khụ,khụ...."
Cô nói mát một câu:
"Anh từ từ mà nói, gấp cái gì, như thế nào lúc này không cho tôi nhận sai đâu!!!"
Cận Văn Lễ khụ đến khàn cả giọng, bất quá tốt xấu cũng không bị sặc nữa, thở dài một hơi mới nói:
"Việc này anh kiên quuyết ủng hộ em, chính mình phải vì hạnh phúc mà đấu tranh đến cùng, anh tình nguyện đem cơm cho em cả đời cũng không cho em cúi đầu trước việc phong kiến ép duyên ngày xưa!"

"Đánh rắm, mẹ tôi mới không ohair người ngoan cố như anh nói đâu, tôi đi làm trước."
Cô không cùng Cận Văn Lễ nói lung tung nữa, đạp xe quẹo vào cửa nhà máy.

Thẳng đến khi cô đi xa, Cận Văn Lễ vẫn còn đứng bất động, híp mắt hé miệng cười nửa ngày mới rời đi.

Thôi Tất Thành bởi vì công việc hết bận liền cố ý ăn trưa nhanh rồi chạy đến đơn vị tìm cô.

Hắn đến vừa lúc đơn vị cô nghỉ trưa đang đi ra ngoài.

"Thủy Thanh" hắn hô một tiếng.

Những người khác thấy Thôi Tất Thành sôi nổi lại đây chào hỏi một câu, có người nổi lên vui đùa, trêu:
"Nha, người bận rộn hiện tại hết vội rôi sao? Khó được cơ quan lãnh đạo đến đơn vị chúng ta, chúng ta có thể thấy mắt lãnh đạo thật đúng là nhờ phúc của Thủy Thanh a!!!"
Thôi Tất Thành cùng những người ngày đều quên biết, cũng vui đùa vài câu liền hỏi:
"Như thế nào không thấy Ninh Quân, tiểu tử này trốn ở đâu vậy?"
Mọi người vừa nghe lời này đều không lên tiếng, một lát sau mới có người nói: "Ninh Quân xin nghỉ bệnh, phỏng chừng tuần sau mới có thể đi làm."
Sau đó nhớ đến một chút nữa có thể Cận Văn Lễ sẽ lại đây, vẫn là bớt lo chuyện người khác thì tốt hơn, vì thế liền chạy đến phòng nghỉ ăn cơm.

"Ninh Quân bị bệnh, chuyện khi nào thế, xin nghỉ nhiểu ngày như vậy nhất định bệnh rất nghiêm trọng, chờ anh bớt chút thời gian đi thăm hắn xem sao!" Thôi Tất Thành xoay người cùng cô nói chuyện phiếm.

"Anh đi thăm hắn liền biết bệnh gì, anh tìm em có chuyện gì?" Cô không muốn cùng Thôi Tất Thành nhiều lời.

"Lát sau lại nói, anh trước giúp em lấy hộp cơm a."
"Không cần, em không mang cơm." Cô ngăn cản hắn muốn đi ra ngoài.

Thôi Tất Thành mặt mang nghi hoặc: "Vì cái gì không mang, nếu không anh đi nhà ăn lấy cơm giúp em."
"Không cần đâu, em tự đi là được rồi, anh mau trở về đi."
"Thủy Thanh, em có cần khách khí với anh như thế không? Em chờ ở đây, anh đi lấy cơm." Hắn cho rằng cô quên mang cơm, cũng không đợi cô cự tuyệt mà đi nhà ăn."
"Thôi Tất Thành, mày không nghe Thủy Thanh nói không cần sao, nhà ăn mấy người có đồ ăn nào vào được miệng cô ấy? Mày vẫn là nghỉ ngơi chút đi!"
Nghe được thanh âm này, Cô cùng Thôi Tất Thành đồng thời quay đầu, liền thấy Cận Văn Lễ mang theo một cái túi mà đi đến, chờ đi đến chỗ cô còn đẩy nhẹ cô một cái, chỉ cái ghế bên cạnh muốn cô ngồi xuống, sau đó lấy đồ ăn từ cái túi ra.

"Hôm nay chúng ta có thịt kho tàu, sợ em ngán anh còn mang cho em một túi dưa muối, thịt này là tay nghề gia truyền,vào miệng liền tan, em mau nếm thử đi!"
Cận Văn Lễ động tác mau lẹ mà đem đồ ăn dọn ra, lại gấp một miếng thịt đưa tới trước mắt, muốn cô ăn.

Cô chính là không muốn thấy trường hợp này phát sinh mới sốt ruột muốn Thôi tất Thành đi, không ngờ tới vẫn là gặp gỡ.


"Thủy Thanh, đây là chuyện gì xảy ra? Hắn chạy tới nơi này làm cái gì!" Thôi Tất Thành tứ giận mà nhìn Cận Văn Lễ quen cửa, quen nẽo lại thấy những người bên cạnh âm thầm ăn cơm mà đồng tình nhìn mình, mặt lập tức đỏ
Cận Văn Lễ không cho cô nói chuyện, liếc mắt nhìn Thôi Tất Thành nói:
"Chuyện gì xảy ra mày không thấy sao hỏi, có bậc thang đi xuống liền chạy nhanh đi, đừng tự tìm phiền phức."
Thôi Tất Thành không để ý Cận Văn Lễ khiêu khích, chỉ nhìn cô nói:
"Thủy Thanh, anh chỉ cần em nói một câu!"
"Thôi Tất Thành, là đàn ông thì đừng khó xử phụ nữ, mày còn muốn tự nhận mình là đàn ông, có chuyện liền hướng tao mà nói!" Cận Văn Lễ lúc này lại trực tiếp nghiêng người chắn phía trước cô, chặn tầm mắt Thôi Tất Thành.

Thôi Tất Thành cười lạnh:
"Tai sao tao phải nói chuyện với mày, tao và Thủy Thanh là người yêu của nhau, may được xem là thứ gì?"
Cận Văn Lễ cũng cười lạnh nói:
" Người yêu là chỉ có mày công nhận.

Thủy Thanh không muốn cùng một chỗ với mày nữa, mày còn ở đó giả trang thân phận bạn trai gì chứ, tao muốn nhìn một chút trong phong này ai công nhận hai người là một đôi?"
Ánh mắt Cận Văn Lễ quét một vòng, mọi người đều lần lượt cuối đầu, không một ai dám lên tiếng.

Thấy tình cảnh này Thôi Tất Thành tức giận đến sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Cận Văn Lễ cả giận nói:
"mày không cần ở xưởng này phô trương thanh thế,, mày không phải người trong xưởng này, tao hiện tại gọi bảo vệ đem mày đuổi ra ngoài.

Về sau cũng không cho mày tiến vào!
"Như thế nào, nhà máy các người là đơn vị bảo mật sao? Mày kêu đi!!!"
Thôi Tất Thành là thật bị bộ dáng Cận Văn Lễ làm cho tức chết, xoay người bước nhanh ra ngoài, không đến một lát liền dẫn theo người trở lại:
"Chính là hắn! Hắn không phải người trong phân xưởng chúng ta, các anh đuổi hắn ra ngoài đi."
Bảo vệ thấy người mà Thôi tất Thành chỉ liền khó xử, thanh danh của Cận VĂn Lễ tiếng xấu đồn ca, không ai trong đơn vị không biết hắn:
"Thôi cán sự, hắn xác thực không phải người trong phân xưởng chúng ta, nhưng trong xưởng cũng kkhông có quy định không cho người ngoài đi vào a."
"Chiếu theo anh nói thế thì những người nhàn tản hay trộm cắp đều có thể tùy tiện đi vào nhà máy sao? Kia lỡ mất hay xảy ra sự cố gì thì các anh có chịu trách nhiệm không?" Thôi Tất Thành tự nhận mình chiếm lý, muốn bảo vệ đuổi Cận Văn Lễ ra ngoài.

Ai ngờ bảo vệ lại cười:
"Nguyên lai Thôi cán sự lo lắng cái này, người xấu chúng tôi tự nhiên là muốn bắt, bất quá đồng chí Cận đây thân phận có đảm bảo, anh ta sớm nói mình là bạn trai Diệp Thủy Thanh làm ở xưởng chúng ta, anh xem người ta không phải đến đưa cơm cho bạn gái sao, là lãnh đạo trong xưởng cũng không thể không cho các đồng chí trẻ tuổi phát triển tình cảm a.!"
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng nghỉ biểu tình mỗi người đều khác nhau, có người nhát gan đã ôm hộp cơm chuồn đi trước, những người còn lại đều dựng lỗ tai hướng phía này mà xem náo nhiệt.

Thôi Tất Thành sắc mặt biến đổi mấy lần, vài bước vọt tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô hỏi:
"Thủy Thanh, lời bảo vệ nói là thật sao? Em thật sự muốn cùng cái tên lưu manh này ở bên nhau sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi