TRỌNG SINH KHỐC A BIẾN KIỀU O

“Ngủ ngon, nghỉ sớm một chút.”

“Ừ, biết rồi.” Lưu Trì vẫy vẫy tay, “Lái xe đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện cho em.”

“Được, em lên lầu đi.”

Đinh Lăng nhìn bóng lưng Lưu Trì biến mất ở hàng hiên, lẳng lặng chờ đợi hắn bật đèn phòng khách, vài tia sáng từ cửa sổ chiếu ra, như lò sưởi ấm nóng sưởi vào lòng Đinh Lăng trong gió rét.

Lúc này anh mới khởi động xe, chậm rãi chạy về nơi mình ở.

——————

Ngày mai còn phải đi làm, Đinh Lăng tháo kính ra đặt trên khay trà, mang bột giặt vào phòng tắm.

Nước nóng có thể làm giảm bớt chút mệt mỏi, mang đến cho anh chút thư giãn.

Trước tiên anh dùng nước tẩy trang rửa mặt, anh không hề quá chú trọng điều này, cũng không hiểu kết tủa cái gì không kết tủa cái gì, tùy ý rửa hết phấn nền trên mặt.

Trên mặt kính buồng tắm bị khí nóng bốc hơi đến sương mù mông lung, hiện ra viền mắt thâm quầng của anh.

Sau khi không còn che giấu, khí sắc của anh hiện tại thật không được tốt lắm.

Mệt mỏi của công việc và phiền não của bản thân quanh năm suốt tháng đã ảnh hưởng tới nhan sắc của anh, nếu như không có kem che khuyết điểm với gọng kính giấu đi, khuôn mặt anh nhợt nhạt trắng bệch viền mắt đen quầng đôi môi tái xám, thậm chí còn nhìn không ra người bình thường.

Nhưng may là, gần đây anh không nhớ quá khứ trước kia đêm không mất ngủ, liều lượng thuốc uống cũng đang giảm bớt, rõ ràng cho thấy đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Anh đơn giản rửa mặt xong xuôi, lôi điện thoại di động ra rồi click vào khung chat ở vị trí đầu tiên.

【 ngày hôm nay ăn tôm, cũng không tệ lắm. 】

Không có ai đáp lại.

Từ ngày nào đó của mười năm trước, tài khoản này không còn người đáp lại nữa.

Nhưng chính Đinh Lăng cũng không bận tâm, anh đã tập mãi thành quen, vẻ mặt bình tĩnh chuẩn bị sấy tóc.

Tóc của anh mau dài, mới cắt tóc chưa bao lâu đã dài thêm 2-3 cm.

Anh trong gương lấy tay vò đầu mình, động tác thô lỗ, chưa bao lâu đã nhíu mày lại.

Đinh Lăng tạm thời tắt máy sấy tóc, trong gương vạch ít tóc đỉnh đầu ra, thấy rõ ràng chân tóc trắng bạc một khoảng. Tốc độ anh nhuộm tóc không thể so được với tốc độ dài ra của tóc, anh chặc lưỡi một tiếng.

Chuẩn bị lại mua dự phòng thêm mấy hộp nhuộm tóc cao cấp.

Anh cầm điện thoại di động lên, bạn trai nhỏ đã nhắn tin tới.

【 đến nhà rồi à? Nghỉ sớm một chút và ngủ ngon nha! Ngày hôm nay em cực kỳ thích tôm. 】

Lưu Trì còn gửi cho anh emotion mèo lười so tâm, điệu bộ bán manh làm nũng.

【 em thích là được, anh vừa mới tắm xong… 】 trên mặt Lưu Trì cuối cùng cũng có ít hơi người, 【 anh sớm biết anh sẽ nhớ em, nhưng không nghĩ tới vừa mới xa nhau, anh đã nhớ em như vậy rồi. 】

Lưu Trì bị lúng túng, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

【 Đinh chủ nhiệm em nhìn trên Wechat người ta thường lấy tên thật, tại sao anh lại là “Dạ Vũ Ký Bắc” vậy? 】

Đinh Lăng sững sờ, trả lời.

【 vậy chúng mình cùng thay tên người yêu đi, anh tên “Yêu em một đời”, em tên “Một đời yêu anh” … 】

Đầu kia nửa ngày không rep, mới thấy Lưu Trì lắp ba lắp bắp sửa mồm.

【 “Dạ Vũ Ký Bắc” rất hay, anh cứ dùng tiếp đi! 】 hình như là vì được cưa cẩm đến chán, bạn trai nhỏ nói ba câu ngủ ngon đã vội vàng offline.

Đinh Lăng đứng đó khẽ lắc đầu, chuẩn bị quần áo của mình ngày mai cho tốt, sau khi sạc điện cho điện thoại di động, cầm chén nước nằm lên giường.

Anh mở ngăn kéo tủ đầu giường, xe nhẹ đường quen để nước ấm thấm vào hai miếng barbitone, nằm vào trong chăn nhắm mắt lại.

Quân hỏi ngày về biết ngày nao, mưa đêm núi Ba tràn thu ao.*

Chỉ là ao nước lòng anh kia, đã khô cạn từ lâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi