TRỌNG SINH KHỐC A BIẾN KIỀU O

Con người trước khi lâm chung sẽ xuất hiện hơi thở kéo dài.

Cứ như mỗi một hơi đều dùng hết sức lực cả người.

Đinh Lăng biết, người trước mặt anh kiên trì không được bao lâu nữa.

“Trì bảo…” Anh ngồi bên giường bệnh, nắm đôi tay teo cơ lạnh lẽo không có nhiệt độ kia, mỗi một câu nói, thật như dùng dao khoét đi một miếng thịt trên người, “Em đừng ngủ, tỉnh đi mà, ngày hôm nay… anh tổ chức sinh nhật, dù sao em… dù sao thì em cũng phải cho anh chút thể diện, đúng không?”

Lưu Trì có một đôi mắt có hồn, nhưng giờ ánh sáng trong mắt đã tan đi, còn phủ thêm một lớp sương mù mờ mịt, trận chiến nhiều năm này đã hao mòn hết sức lực của hắn, khuôn mặt đã từng hồng nhuận giờ chỉ còn ố vàng khô gầy.

Hắn nhếch miệng, ngửa đầu ra sau phát ra âm thanh như gào thét, trên máy theo dõi biểu hiện huyết áp và tim đập càng ngày càng chậm.

“Anh mua bánh kem… Em cùng anh thổi nến, được không.”

Làm gì có bánh ngọt ở đâu, ngay cả bản thân Đinh Lăng cũng chật vật như một gã lang thang, từ lần trước khi Lưu Trì ngừng thở, anh đã trông coi đúng ba ngày đêm, không ăn không uống không ngủ ngồi ở đây ba ngày.

Đinh Lăng nhớ trước đó chủ nhiệm đã nói cho anh biết, bất cứ lúc nào Lưu Trì cũng có thể đi.

Nên là, người này miệng cọp gan thỏ nhát gan như vậy, sao anh có thể không đi cùng hắn nốt đoạn đường cuối cùng này đây.

Anh nhớ tới bài hát đứt đầu đứt đuôi trước kia Lưu Trì âm thầm hát cho anh.

Không kiềm lòng được nhẹ nhàng hừ lên.

“Tạm biệt… em của ngày hôm nay, nhưng mong ngọn lửa tình yêu… tình yêu của anh, luôn sống trong tim em, dù chia xa, chia xa…”

Dù chia xa ta vẫn như đồng hành cùng nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi