TRỌNG SINH KHỐC A BIẾN KIỀU O

Ôi, đàn ông…

Một giây trước còn mua mộ đôi mong trăm năm sau tương thủ với người yêu mất sớm, một giây sau đã lôi kéo tỏ tình với tiểu O trẻ trung xinh đẹp mới quen.

Căn bản không tin được.

Nụ cười trên mặt Lưu Trì tý nữa đếch nở nổi.

Hắn và Đinh Lăng bên nhau lâu như vậy, trừ cái ngày hắn chết ấy ra, hắn thật sự chưa từng nghe được Đinh Lăng nói yêu hắn một câu nào.

Hắn còn tưởng rằng lời sến súa của A nặng tựa ngàn cân, kết quả con hàng này vừa mới gặp đã bắt đầu hãm?

Anh đây nhổ. Phụt.

Lão Đầu Đinh còn đang cười.

“Nhắc tới cũng là duyên phận, Lưu tiên sinh. Người yêu cũ của tôi tên cũng gần giống tên em. Em tên Lưu Trì* em ấy cũng tên Lưu Trì**, có lẽ đây chính là duyên phận trời cao an bài.”

*Trì của O là trì hoãn, **Trì của thụ là ao

Ái chà, miệng lưỡi trơn tru thế không trách làm lên được chủ nhiệm.

“Anh coi tôi như người chết kia à?”

Đinh Lăng bị O trước mắt này chặt một câu cũng không nhìn ra một xíu không vui.

“Anh coi em là người yêu.” Đinh Lăng buông tay đối phương ra uống một hớp trà, lộ ra thần sắc thoả mãn, “Anh độc thân mười năm từ đó, đối tượng người khác giới thiệu cho anh không có một trăm cũng có tám mươi, cũng có mười tám mười chín tiểu O, có không ít người nhào vào lòng anh…”

Lưu Trì bị dầu đến run cả người, lại nghe thấy Đinh Lăng nói tiếp.

“Nhưng một người anh cũng không thèm nhìn. Anh vẫn luôn không hiểu tại sao mình lại thủ thân như ngọc, cho tới hôm nay rốt cuộc anh cũng hiểu rõ…” Đinh Lăng thở dài một hơi thật dài, Lưu Trì lập tức có dự cảm không tốt, đúng như dự đoán, Lưu Trì nghe thấy gã dmầu chmúa này nói, “Chắc chắn là vì gặp được em, em chính là số mệnh an bài cho anh.”

Chao ôi!

Dầu thế, anh Trì chán ngán.

*Câu đầu tiên là Ôi, Alpha… Nhưng sub như trên vui hơn:)))

*Với lại tui không hiểu từ “dầu” lắm, ngôn ngữ mạng chăng? Có thể nghĩa của nó gần giống với “ngấy/ngán thế!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi