TRỌNG SINH KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI TỐT


Tư Đồ Vân Sơ không ngẩng đầu, cặm cụi lót đầy bao tử, cái bộ dạng này của hắn thật khiến người khác nhìn không nổi.

Khụ khụ, Cao Thiên Lãng thật thích dáng vẻ tuyệt đại mỹ nhân của thiếu nhiên, nhưng hiện tại, cứ như bị bỏ đói ba năm vậy.

Thấy Tư Đồ Vân Sơ ăn như hổ đói, Tự Hoan cũng muốn thay cơ thể hắn mà lo lắng: "Tư Đồ thiếu gia, ngài ăn chậm chút.

"
Bàn tay thon dài thay thiếu niên nhặt hạt cơm bên miệng, động tác bất ngờ của Đường Văn khiến Tư Đồ Vân Sơ chưa kịp trở mình, hai tai phiếm hồng, tiếp tục im lặng dùng cơm, động tác cũng thu liễm lại một chút.

"Ăn thêm.

" Đường Văn gấp miếng thịt nguội, hỏi Tư Đồ Vân Sơ, hắn ngoan ngoãn gật đầu.

"Cạch", phát giác Cao Thiên Lãng muốn lật bàn đứng dậy, Tự Hoan mau chóng đưa tay nắm lấy tay hắn, nhẹ lắc đầu ám chỉ Nhị Hoàng tử còn đang ở đây, đừng phản ứng thái quá, hắn chỉ đành cắn răng bỏ qua, trong lòng lại ghi nợ với tên cận vệ kia.


"Hừ, không ngờ Tư Đồ công tử lại có thể cùng lúc một chân đạp nhiều thuyền.

" Cao Thiên Kiệt cười mỉa mai.

Lúc này, Tư Đồ Vân Sơ đã ăn no, tao nhã lau miệng, đối nam nhân đáp trả: "Cái gì mà một chân đạp nhiều thuyền, thần không hiểu?"
Giả vờ giả vịt, Cao Thiên Triệt càng thêm xem thường, ỷ vào bản thân là tôn tử của tướng quân, liền không xem ai ra gì, thử nghĩ nếu không nhờ thân phận này, một kẻ lẳng lơ như vậy chỉ có thể trở thành "tiện nam" của kỹ viện.

Rõ ràng đời trước Tư Đồ Vân Sơ cùng Cao Thiên Triệt không có bất kỳ quan hệ, liên kết nào, thế nhưng vừa chạm mặt đã như có thâm thù đại hận từ lâu, ý vị khinh bỉ của đối phương, hắn không ngu tới mức nhìn không ra, lại nói: "Hai vị điện hạ hôm nay đến tìm ta, chắc không phải là vì vấn đề lương thực đó chứ?"
Vẫn có chút đầu óc, Cao Thiên Triệt ngay từ đầu đã cảm thấy Tư Đồ tướng quân có biểu hiện lạ, nên sai người âm thầm điều tra, quả nhiên phát hiện nhi tử ông đang tiến hành thu gom lương thực làm từ thiện, sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy chứ? Chả nhẽ, Tư Đồ Vân Sơ ngay từ đầu đã đoán ra mọi việc, muốn nhân cơ hội này… Nhưng mà, người bình thường sao có loại năng lực này, trừ khi, thiếu niên không phải người, Cao Thiên Triệt bị chính suy tưởng của mình dọa sợ.

"Vân Sơ thật thông minh!" Vỗ tay khen một câu, Cao Thiên Lãng ban đầu cũng có suy nghĩ trong đầu, nhưng nghĩ đến thiếu niên chỉ vừa mười bốn, rất nhanh gạt bỏ suy đoán vô căn cứ của mình.

"Không có.

" Tư Đồ Vân Sơ thanh nhàn uống nước, phun ra một trào từ ngữ: "Lương thực ta cực khổ tích góp, vốn dĩ muốn vì dân mà lo nghĩ, hiện nay Vĩnh Xương gặp khó khăn ta đã bàn bạc với phụ thân sẽ trích một phần giúp đỡ, hai vị điện hạ không cần lo lắng.

"
Muốn ăn lợi ích trên đầu cổ người khác, nghĩ thật hay!
"Vân Sơ.

" Cao Thiên Lãng thật hết cách, lương thực lần trước đều dâng tặng mỹ nhân, giờ cũng không thể mở miệng đòi lại, nhưng… Đại Hoàng huynh hiện bị cấm túc, hắn nếu mượn cơ hội lần này, ít nhất sẽ có công lớn, dù sao hiện tại quốc khố đã không còn đủ hiện vật để tiếp tế cho hạn hán lần này.

Cao Thiên Triệt cười cười, vốn muốn thử một lần xem kết quả ra sao, nếu đối phương cự tuyệt, hắn cũng không quá để tâm: "Nếu ngươi đã nói vậy, ta không còn gì để nói, chỉ có điều… đừng để ta biết ngươi có liên quan đến việc ám sát hoàng thất, nếu không cả nhà ngươi đều chỉ có một kết cục.


"
Tư Đồ Vân Sơ tức cười đáp lại: "Nhị Điện hạ, ăn bậy được, chứ không nói bậy được nha, nói có sách, mách có chứng, có chứng cứ hẳn hoi thì hãy đến tìm ta, nói không chừng… Hoa Phi trong cung đang tìm chứng cớ buộc tội người đó, ha ha ha ha ha.

"
"Cuồng ngôn.

" Cao Thiên Triệt tức giận đập bàn, điêu nhân to gan, không để hắn trong mắt.

Sở dĩ Tư Đồ Vân Sơ dám ngông cuồng tự đại, là do hắn biết hoàng đế sẽ không để hắn chết, bởi trong lòng ông ta chính là hướng binh quyền phụ thân mà tính kế.

Kiếp trước, nam hoàng hậu - Đàm Tư Tình cũng chính là không tìm ra được hung thủ ám hại Nhị Hoàng tử, cho đến lúc chết vẫn là không nhắm mắt.

Tư Đồ Vân Sơ chán cùng bọn họ diễn kịch, lên tiếng: "Trời đã muộn, thần xin cáo từ.

"
"Đường Văn chúng ta đi!" Hắn nắm tay Đường Văn, trước cái nhìn lạnh lẽo của Cao Thiên Triệt, để lộ phân nửa sườn mặt tươi cười, mắng ta là hồ ly tinh, ta liền cho ngươi xem.

Mỹ nhân đi rồi, Cao Thiên Lãng hừ lạnh mang theo Tự Hoan rời đi, tốn bao nhiêu công sức, vẫn phí hoài.


Sắc mặt đột ngột chuyển xấu, Cao Thiên Triệt ôm trái tim đang co thắt đau đớn của mình, Tư Đồ Vân Sơ là ai, tại sao chỉ cần đối diện với đối phương hắn liền không giữ nổi bình tĩnh?
….

.

Hai tháng sau, trấn Vĩnh Xương cấp báo, quan huyện cấu kết thương nhân hét giá lương thực, nạn dân đói khổ bắt đầu đứng lên chống đối triều đình, xông vào huyện phủ cướp bóc.

Cao Hoàng đế - Cao Tư Dụ lệnh Tư Đồ tướng quân mang theo ba nghìn quân đi trấn áp, tướng quân đề xuất thay triều đình tiếp tế lương thực, cấp hoàng đế giải quyết vấn đề, lại lấy được lòng dân, một mũi tên trúng hai con chim nhạn, uy danh ngày một vang xa.

Chuyện giải quyết hạn hán ở Vĩnh Xương khép lại, Tư Đồ Kiệt vui mừng bãi bỏ cấm túc cho Tư Đồ Tuyết Nhã, Tư Đồ Vân Sơ lại không ngờ cùng lúc rước thêm mấy kẻ thù.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi