TRỌNG SINH KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI TỐT


Tư Đồ Tuyết Nhã phản ứng lại, nở nụ cười rạng ngời, ngoan ngoãn từ ngoài đi vào trong, khép nép đứng bên cạnh phụ thân, tựa như một chú chim nhỏ, nàng đứng đó, im lặng nhận sự tán thưởng của mọi người.

Kinh ngạc này chưa kịp tan, kinh hỷ khác lại đến.

Âm thanh hít khí so với ban nãy càng rõ ràng hơn, Cao Thiên Lãng nhìn theo tầm mắt của người khác, một lần này, hắn tưởng như hô hấp bị bóp ngạt, thiếu niên bên ngoài một thân rực lửa như phượng hoàng, tóc đen dài cột nửa đầu bằng dây tết đỏ, khuôn mặt so với Tư Đồ Tuyết Nhã vừa rồi hoàn toàn đối lập, một thoát tục, một kinh diễm động lòng người.

Thu lấy toàn bộ ánh nhìn ném tới, Tư Đồ Vân Sơ khẽ mỉm cười, nỉ non gọi hai tiếng: “Phụ thân.


Thanh âm trong trẻo mới vang lên, liền đem tim gan của Tư Đồ tướng quân ra mà nhào nặn, nhi tử này của ông, từ nhỏ đã hiền lành nhút nhát, luôn luôn có chừng mực, nào có bộ dạng “yêu nghiệt” thế này.

Tư Đồ Kiệt có hơi hoài nghi, nháy mắt ra hiệu cho lão quản gia đến gần: “Ngươi nói cho ta biết, người trước mắt này là giả mạo phải không?”
Lão quản gia nghe xong lời này liền sửng sốt, hơi xúc động muốn ho khan, đây có phải là tiểu thiếu gia ông chăm sóc từ nhỏ, lại nhìn gương mặt thân thuộc, ông lưỡng lự đáp lại một câu: “Thưa lão gia, đích thị nhìn qua không khác biệt.



Khách khứa bên cạnh cũng bị dọa sợ, tình huống gì đây, cha không nhận ra con.

Tư Đồ Vân Sơ cũng muốn cười luôn rồi, đời trước hắn thật sự hiền lành đến mức, ngay cả phụ thân cũng không tin có một ngày hắn sẽ thay đổi sao?
Trải qua một kiếp, nhìn rõ lòng dạ thế nhân, hắn sao có thể ngu muội mãi được.

“Phụ thân…” Nói được một nửa, Tư Đồ Vân Sơ liền dừng lại, mím môi mỏng, giương mắt phượng to tròn ngây ngốc nhìn cha mình, một bộ đáng thương không tả xiết.

Không biết bao lâu rồi mới thấy lại dáng vẻ này của hài tử, Tư Đồ Kiệt ban đầu còn kinh ngạc, rất nhanh đã khôi phục tinh thần, ba bước thành một, đến bên cạnh con trai: “Vân Nhi, như thế nào lại khóc thành cái dạng này.


Tưởng như trách móc, trái lại, Tư Đồ tướng quân nhẹ nhàng lau nước mắt, dỗ dành nhi tử mình: “Vân Nhi ngoan, Vân Nhi ngoan.


“….

.


Đại sảnh nháy mắt rơi vào trạng thái tĩnh mịch, ai nấy đều mang vẻ mặt hóa đá tại chỗ, Tư Đồ tướng quân đứng đầu Cao Cơ quốc, lại là một tên “Nhi Khống”, sủng ái tử lên tận trời, nếu nói trước đó là lời đồn, thì hiện tại chính là chân thực được nghiệm chứng.

“Phụ thân.

” Tư Đồ Vân Sơ nghẹn ngào, bắt lấy tay phụ thân, nước mắt không tự chủ như bạch ngọc mà rơi mãi, hình ảnh nam nhân khí độ phi phàm cả đời bán mạng cho Cao Cơ, kết cục bị phán tội phản quốc, một nhát chém trên ngọ môn, đầu lìa khỏi xác, máu bắn tung tóe, nhớ lại, thân thể hắn run rẩy, tưởng chừng sẽ ngã xuống.


Nhận thấy trạng thái bất thường của nhi tử, Tư Đồ Kiệt hơi lo lắng, vươn tay đỡ lấy vai hài tử: “Vân Nhi, ngươi làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào? Ta cho gọi đại phu.


Tư Đồ Vân Sơ biết mình thất thố, khẽ lắc đầu, bình ổn lại tâm tình, cười đáp: “Nhi tử ổn, có lẽ, quá kích động đi.


Lời này cũng không phải nói dối, nhưng vào tai những quan khách, lại là Tư Đồ thiếu gia quá cao hứng vào ngày sinh nhật của mình mà thôi.

“Ca ca, hôm nay huynh thập phần xinh đẹp.

” Tư Đồ Tuyết Nhã hào phóng tặng một lời tán dương, nói một cách thân thiết, cứ như cả hai rất yêu thương nhau không bằng.

Nếu là khi trước, Tư Đồ Vân Sơ sẽ thật vui vẻ, dẫu trong ngày sinh nhật chính mình, tâm điểm lại là vị muội muội nhìn như vô hại trước mắt, hắn cũng không để ý, nhưng mà… Đó là chuyện của kiếp trước.

“Ta cũng thấy vậy.

” Tư Đồ Vân Sơ híp mắt cười, đáp lại một câu không thể phách lối hơn.


Tư Đồ Tuyết Nhã chết lặng, đôi mắt lộ ra hoang mang, nam nhân này, từ trước tới nay luôn khư khư giữ lễ, ngày hôm qua còn bình thường, quái nào, sau một đêm cứ như biến thành người khác.

Mặc kệ Tư Đồ Tuyết Nhã vẻ mặt khó tin, Tư Đồ Vân Sơ định bụng sẽ từ từ cùng nữ nhân này hảo hảo trao đổi, kiêu ngạo lướt qua nàng ta, một cái liếc mắt cũng lười nhìn đến.

Nhân vật chính đã xuất hiện, nào ai còn để ý đến một thứ nữ nhỏ nhoi, khách khứa mau chóng vây quanh Tư Đồ thiếu gia tặng lễ vật, Tư Đồ Tuyết Nhã lại bị xem như không khí mà vứt sang một bên, nàng không quay đầu nhìn lại, nghiến răng, rồi rời đi.

Đối với hành động của Tư Đồ Tuyết Nhã, Tư Đồ Vân Sơ không khỏi nhếch môi.

Chỉ như vậy đã chịu không nổi? Hắn không bao giờ quên khoảnh khắc chính mình hướng nữ nhân đó cầu cứu cha, nữ nhân đó đã nói rằng, bản thân không mang họ Tư Đồ, tên thật là Trương Tiểu Ái.

Khi đó, Tư Đồ Vân Sơ chỉ nghĩ nàng sợ liên lụy mà bỏ mặc cha, thế nhưng… Hắn có khả năng sống lại một kiếp, vậy hoán đổi linh hồn cũng có thể đi, mặc kệ nữ nhân này là Trương Tiểu Ái, hay Tư Đồ Tuyết Nhã, nợ máu vẫn phải trả.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi