TRỌNG SINH KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI TỐT


Tư Đồ Vân Sơ hoàn toàn kinh ngạc khó nói nên lời, hai mắt hắn mở to, nhìn Cao Thiên Triệt một cách chán ghét.

Nam nhân này làm sao biết hắn đã trở về mà tìm đến? Trừ phi… Cao Thiên Triệt phái người giám sát hắn.
Cao Thiên Triệt trưởng thành hết mực anh khí, vai rất rộng, hai chân thon dài, vóc dáng còn cao hơn hắn nửa cái đầu.
Lúc rũ mắt nhìn hắn, đuôi mắt phiền chút nghiền ngẫm và ý tứ trào phúng: “Hoàng phi của ta cùng nam nhân khác say mê bên ngoài, chắc rất vui vẻ đi!”
Lòng bàn tay Cao Thiên Triệt theo gương mặt Tư Đồ Vân Sơ trượt xuống một đường, ngừng bên tai, đáy mắt giăng đầy hoa sương.
Mấy phần trầm mặc, Tư Đồ Vân Sơ hừ lạnh, đưa tay gạt bỏ tay đối phương: “Không liên quan tới ngươi.” Dừng lại một lúc, hắn mới tiếp tục nói: “Nói đi, trong cung xảy ra chuyện gì?”
Cao Thiên Triệt thu lại nụ cười, không tiếp tục đùa bỡn.
*****
Phủ Tam hoàng tử.

Bên trong thư phòng tối om, cửa sổ không đóng, thỉnh thoảng gió tràn vào phát ra âm thanh ken két chói tai.

Tự Hoan cầm đèn cầy đi vào, đi được vài bước liền nhìn thấy nam nhân, người nọ mặc hỷ phục, nửa ngồi nửa nằm trên ghế đẩu cạnh bàn trà, trong tay cầm bình rượu ngọc, ly uống rượu lại bị hờ hững vứt sang một bên.
“Điện hạ!” Tự Hoan khẽ gọi một tiếng, thấy đối phương không đáp lại, hẳn đã say, hắn đem đèn đặt lên bàn, nhẹ nhàng đến gần Cao Thiên Lãng, bên tai người nọ lập lại lần nữa: “Điện hạ.”
Bỗng dưng, Cao Thiên Lãng nghiêng người, xúc cảm mềm mại nóng bỏng lướt nhẹ qua ngậm lấy, hắn ngậm lấy môi Tự Hoan.
Đột nhiên không kịp đề phòng, đầu Tự Hoan nổ uỳnh một tiếng, như có sợi dây… Đứt phựt…
Cao Thiên Lãng đang hôn hắn.

Hơi thở của đối phương xâm chiếm hắn, thấm ướt, nóng bỏng, tràn đầy xấu xa dơ bẩn và dục vọng.
Môi răng dây dưa thô bạo, trong ngực dâng lên ngọn sóng.
Tự Hoan gần như hoảng loạn, mắt hạnh mở to, trong đầu hoàn toàn mờ mịt.
“Vân Sơ…..” Hai cánh môi vừa tách ra, Cao Thiên Lãng đã bất giác gọi tên ai đó: “Tại sao không chọn ta?”
“…..” Tự Hoan vươn tay chạm môi mỏng, vô thức nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mọi thứ cứ như là mơ vậy? Đến khi nghe được cái tên “Vân Sơ”, hắn mới biết, thì ra Cao Thiên Lãng đem mình làm thế thân người nọ.
“Ta không phải Tư Đồ Vân Sơ!” Tự Hoan đối Cao Thiên Lãng phản bác: “Điện hạ, người nhìn cho kỹ, ta là Tự Hoan, là Tự Hoan của người cơ mà!”
Chính bản thân Cao Thiên Lãng cũng không phân biệt được hiện tại là thực hay là mộng, người phía trước tự xưng là Tự Hoan, nam nhân lớn hơn hắn ba tuổi, luôn miệng nói thích hắn.
Không biết vì sao Tự Hoan lúc này, khác hoàn toàn với người hắn biết.
Không còn ánh mắt rủ xuống nhu thuận lấy lòng khi xưa, ngược lại hùng hổ, căm phẫn.
Hắn thậm chí có thể nhận ra hơi thở nóng cháy khi Tự Hoan hô hấp, dồn dập trầm thấp.
“Ta không cần ngươi!” Cao Thiên Lãng giận xanh mặt, hai tay dùng lực hất văng Tự Hoan ra xa: “Vân Sơ hắn không muốn cưới ta, Hoàng tử Ti Sơ cũng không muốn gả cho ta, ngươi nói xem, ta có chỗ nào không bằng hai tên khốn kia chứ! Cút đi! Vô dụng! Ngươi cút đi!”
Tự Hoan không thể nào tưởng tượng được mình thế mà sẽ bị xem là đồ bỏ đi, hắn trong lòng phát run, tưởng chừng sắp bị bóp đến nghẹt thở: “Thiên Lãng, ngươi sao có thể là loại người này chứ?”

Giọng Tự Hoan thực khàn, khàn tới Cao Thiên Lãng gần như cảm thấy xa lạ.
Tự Hoan rũ mắt, thở ra một hơi dài, sau lại khẽ cười.
Cười vì bản thân đã buông bỏ được chấp nhiệm suốt bao năm, cười vì cái ngu muội mà bản thân mang theo từng ấy năm.
“Ta thua rồi, Thiên Lãng… ta thực sự thua rồi.” Tự Hoan nói: “Ta không muốn làm một tiểu cẩu, suốt ngày chỉ biết quẫy đuôi đi lấy lòng ngươi nữa, ngươi nghe rõ chưa?”
Bốn chữ “ngươi nghe rõ chưa?” là nói với đối phương, hay hắn đang tự nhắc nhở chính mình.

Tự Hoan, đừng để chính mình trở nên ti tiện nữa.
Ngay tại khoảnh khắc Tự Hoan nói ra lời từ bỏ, trái tim Cao Thiên Lãng lại tự dưng nhói đau, giọng cũng nghẹn, không biết là vì dục vọng hay phẫn nộ, hắn thấp giọng uy hiếp: “Ngươi không được lựa chọn, cả đời ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta.”
Cao Thiên Lãng ép Tự Hoan lên tường, bỗng nhiên vươn tay, đột nhiên đè lên vách tường, hung hăng giữ lấy hai tay Tự Hoan đặt lên đầu.
Đôi mắt mang ác ý, suồng sã cúi đầu ngậm lấy bờ môi hắn.
Tự Hoan nháy mắt run rẩy kịch liệt, một loại ý nghĩ đáng sợ tràn ra xương tủy, tràn lên làn da.
Giọng Cao Thiên Lãng trầm thấp, hô hấp thực vẩn đục, thực dồn dập: “Ngươi phải là con chó trung thành của ta.”
Tự Hoan mở to hai mắt, không tin vào tai mình, nhìn bình ngọc lăn tròn đến dưới chân, rượu bên trong lan tràn ra khắp sàn, giống như hắn… Bỏ đi.

…..
Đoàn đội đón tân lang của Cao Đại tướng quân sau nửa tháng rời kinh đã quay trở về.

Phố xá kinh thành náo nhiệt, rèm đỏ giăng tứ phía, tiếng kèn trống ngân vang khắp các nẻo đường.
Đi giữa đoàn người là một chiếc kiệu đỏ xa hoa lộng lẫy được tám người đàn ông vạm vỡ khiêng đi.
Dân chúng đều biết người ngồi trong kiệu có thân phận gì, Vô Hoán – con trai thứ bảy của hoàng đế Ti Sơ, thật không biết hoàng thất nước bạn sẽ có dung mạo như nào?
Nghe tin bọn họ trở lại, Tùy Âm đã đứng trước cổng thành chờ từ sớm.

Đợi đến khi từ phía xa trông thấy kiệu hoa, Tùy Âm vung roi thúc ngựa chạy đến gần, thì thầm với người bên trong: “Hôn sự của ngươi ta đã thu xếp đâu vào đấy, đừng có mà không biết điều, tự rước thêm phiền phức.”
Người bên trong một lúc lâu cũng không muốn trả lời, chọc cho hắn tức điên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi