TRỌNG SINH KIẾM TIỀN DƯỠNG BÁNH BAO

Bên cạnh cửa hàng cho thuê sách là một tiệm game, chủ của tiệm game với chủ của cửa hàng cho thuê sách là một đôi vợ chồng trẻ, còn Lâm Niên là khách hàng lâu năm của họ, cậu đến cửa hàng sách cũng giống như đi trong sân sau nhà mình, vô cùng tùy ý.

Cậu đã từng điên cuồng trầm mê trong thế giới game offline đến không thể tự kềm chế, bình thường toàn bộ tiền sinh hoạt đều dốc hết vào trong, chịu đói hay trốn học cũng là chuyện bình thường, hiện tại nhớ lại ngày đó, dù cảm khái rất nhiều nhưng cũng chỉ là hoài niệm, nên khi nhìn bạn học bên cạnh lâm vào loại tình huống này, cậu cũng không ra mặt dạy đời người ta mà chỉ ngẫu nhiên nhắc nhở vài câu, dù sao cuộc đời con người cũng không dài bao lâu, còn trẻ thì nên sống theo ý muốn của bản thân. Đối với tâm tình đã qua này, cậu cũng chỉ cười cười dẹp sang một bên. Có được trí nhớ kiếp trước, mà trong trí nhớ còn có nhiều tin tức có thể dùng, đem mấy loại tin tức này sửa sang lại cho bản thân mới là việc mà hiện nay cậu phải làm.

Bởi vì vấn đề thời tiết nên cửa hàng sách phải đóng cửa lớn lại, bên trong bóng đèn huỳnh quang phát ra ánh sáng nhu hòa chiếu rõ từng góc phòng, toàn bộ bầu không khí yên tĩnh lại ấm áp.

Sau khi cùng bà chủ đánh đánh so so mấy chiêu, Lâm Niên trực tiếp đi vào chỗ sâu bên trong, chỗ đó để mấy bộ sách loạn thất bát tao ít được chú ý nhưng được sắp xếp rất gọn gàng cẩn thận, cô gái đến đây có thể dễ dàng tìm được quyển mà mình muốn, bất quá chọn ở lại nơi này đọc sách bình thường đều là nam sinh, nữ sinh thì thích thuê về nhà buổi tối trốn trong ổ chăn chậm rãi gặm nhắm.

Nhìn thấy vị trí ‘chuyên chúc’ của mình bị người khác nhanh chân giành trước, Lâm Niên hơi sửng sốt, nhưng sau đó, rất tự nhiên đem băng ghế nhỏ đặt bên cạnh người nọ, lại vô cùng tự nhiên ngồi xuống.

”Bạn học, cậu đúng là biết chọn vị trí, mấy bộ sách ở đây tôi đều sửa sang phân loại lại rồi, tìm đọc cũng rất thuận tiện đi!” Cũng không phải Lâm Niên cậu lòng dạ hẹp hòi, mà người được hưởng ân huệ, ít ra cũng phải cho người đó hiểu được ân huệ này là ai ban cho, tuy rằng loại ân huệ này nhỏ đến mức không đáng kể, có cũng được mà không có cũng không sao.

Người nọ cúi đầu nhìn quyển sách trên đùi, chậm rãi lật qua tờ khác, không trả lời.

Lâm Niên giật giật khóe miệng, cũng không thèm nói thêm gì nữa, đứng lên nhìn một vòng kệ sách sau đó vô cùng quen thuộc rút ra quyển ngày hôm qua vẫn chưa xem xong.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ cửa hàng chỉ nghe tiếng lật sách cùng với tiếng đồng hồ tích tắc trên tường, ngẫu nhiên có vài âm thanh đối thoại của người đến thuê sách chen vào.

Lúc Lâm Niên đọc xong tờ cuối cùng, phát hiện cách giờ lên lớp còn một khoảng thời gian nữa liền tính tùy tiện xem thêm vài quyển khác, khi tầm mắt thoáng nhìn qua người bên cạnh, không khỏi kinh ngạc ra tiếng: ”Bạn học à, tờ này cậu đã đọc rất lâu rồi á.” Về phần cậu vì sao lại nhớ rõ như vậy, vô nghĩa, bởi vì quyển sách kia là quyển mà cậu thích nhất, lúc nãy người nọ xem trang kia cũng là tình tiết cậu thích nhất, cậu đã từng vụng trộm làm ký hiệu, để tùy thời có thể đọc lại.

Lần này người nọ lập tức đáp lại, khép lại sách, quay đầu, một loạt động tác liền mạch lưu loát, chỉ là ánh mắt nhìn chăm chú vào Lâm Niên quá mức lạnh lùng.

Nhìn gương mặt gần sát bên mình, mắt Lâm Niên bỗng sáng ngời, cậu thật sự bị kinh diễm nha.

Dưới ánh sáng trắng nhu hòa của ngọn đèn, khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn lộ ra hoàn toàn, ngũ quan tuấn mỹ non nớt, không diễm lệ nhược khí như nữ nhân, lông mi thật dài và dày làm cho người ta có xúc động muốn nhổ nó luôn.

Có ý tưởng là một chuyện, mà hành động lại là một chuyện khác, huống chi nhìn ánh mắt lạnh chết người kia dù có cái tâm đó cũng không đủ can đảm nhào lên thực hiện. Vứt bỏ ý tưởng loạn thất bát tao kia, Lâm Niên lại cảm thấy người này hình như quen quen, nhưng một chốc cũng không nhớ nổi gặp qua ở đâu, vì thế một câu không kịp suy nghĩ cứ như vậy thốt ra: ”Chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu rồi không?” Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Niên liền hận không thể tìm cái lỗ chui vào, một người như cậu vậy mà nói ra lời máu chó không nội hàm như thế làm sao cậu chịu nỗi đây, nói ra thì cũng mặc kệ đi nhưng cố tình đối tượng lại là nam, trong câu hỏi tự nhiên lại mang chút khẩn trương nữa chứ. Hiện tại cậu rất sợ đường về não của người nọ không bình thường, câu trả lời càng thêm máu chó thì cậu cũng có thể tự xử thôi.

Cũng may người nọ mười phần bình thường, hạ mi xuống lựa chọn không quan tâm đến vấn đề ngu ngốc của cậu.

Lâm Niên thấy vậy âm thầm thở phào, đang chuẩn bị lui lại tìm đường chuồn êm, ai ngờ hành động kế tiếp của người nọ triệt triệt để để làm cậu hỏng mất.

Chỉ thấy người nọ mặt không đổi sắc trừng mắt nhìn cậu, sau đó vươn ra móng vuốt xinh đẹp kéo khăn choàng cổ che khuất nửa khuôn mặt của Lâm Niên xuống, thuận đường ở trên hai má trắng nõn vù vù thịt của cậu nhéo nhéo nựng nựng hai cái.

”Bánh trôi, tôi không biết cậu.” Anh thản nhiên nói.

Tiếng nói thanh nhuận, ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, làm Lâm Niên tức giận thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, cái quỷ gì đây, đây tuyệt đối là đùa giỡn lưu manh! Đối với nhũ danh Bánh Trôi này, cậu vẫn vô cùng oán niệm, tên này trừ trưởng bối trong bá với Tống Thập Nhị, ai kêu cậu cũng không để yên, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Tức giận chụp quăng cái móng vuốt trên mặt mình, cậu châm chọc lại: ”Nếu không biết ông, sao chú lại biết tên ông đây, còn nữa chú không biết hành động vừa rồi rất không lễ phép sao! Hoặc là nói đầu chú có vấn đề!”

Người nọ hiển nhiên không chịu được việc Lâm Niên thô tục, sắc mặt hơi trầm xuống, khinh thường nói: ”Đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy cậu lớn lên giống cái bánh trôi, muốn xoa bóp mà thôi.” Lý giải lại lời này chính là nếu cậu không giống bánh trôi, tôi còn lười nựng cậu, cho nên nựng cậu là vinh hạnh của cậu, cậu căn bản không cần phải phản ứng lớn như vậy.

Anh là đại gia! Lâm Niên không nói gì nữa, cậu xưa nay thích người đẹp, đối với người đẹp cũng rất dễ tha thứ, nếu không phải gương mặt kia có chút dễ nhìn, cậu đã sớm bay lên tống cho một quyền, vì thế nghẹn nửa ngày, rốt cục nghẹn ra ba chữ: ”Bệnh thần kinh.”

Nhưng mà trong cuộc sống sau này, Lâm Niên mới biết được cảm giác đầu tiên của con người chính xác cỡ nào, bệnh thần kinh chính là bệnh thần kinh, trăm ngàn lần đừng hy vọng anh ta có thể bình thường lại chút nào.

Bà chủ nghe tiếng của Lâm Niên, vội vàng đi tới: ”Lâm Niên, làm sao vậy?”

Lâm Niên kéo khăn choàng cổ, dùng mắt đảo quanh người nọ một cái: ”Không có gì, tôi về trường đây.” Người nọ hơi nhướng mày, cũng không có ý trả lời.

Ra khỏi cửa hàng sách, Lâm Niên xoay người vào tiệm game tìm mấy người Dương Dương.

Ban bốn là lớn nhất, Lâm Niên mang theo mấy người đi vào phòng học, bọn họ chân trước vừa mới vào, sau lưng tiếng chuông lên lớp cũng vang.

Buổi chiều có bốn tiết, Lâm Niên tiếp tục làm chuyện của mình, thầy giáo ở trên bục nói hăng say, cậu ở dưới càng ra sức viết viết vẽ vẽ, cậu vẫn tin câu trí nhớ không bằng đầu bút, phàm là việc hiện tại có thể nhớ, cậu đều ghi lại, chỉ vì một lý do về sau khi gây dựng sự nghiệp có thể thoải mái hơn một chút. Đời này, cậu không yêu cầu bạc triệu, chỉ cầu bình an thư thái. Mà học sinh chuyển trường kia, vẫn là đề tài bàn luận đứng đầu trong lớp, thẳng đến khi giờ tự học chấm dứt, lại truyền đến tin tức nói học sinh chuyển trường đột nhiên sinh bệnh, học kỳ này sẽ không đến đây, học kỳ sau có thông báo chính thức lại nói tiếp.

Lâm Niên nhu nhu cái trán phát đau, cậu nhớ rõ đời trước học sinh chuyển trường hôm nay đã tới rồi, chẳng lẽ thật sự là quá lâu nên cậu nhớ lầm? Đối với học sinh chuyển trường này, cậu không có bao nhiêu ấn tượng, chỉ nhớ rõ là một người cực kỳ không hợp đàn, chỉ qua hai tiết lên lớp lại làm nữ sinh trong ban tích cực hơn nhiều, mỗi ngày đều ùn ùn chạy tới đưa thơ tình.

…… ……

Ban đêm, đợi bọn Lâm Niên trở lại Bình An bá đã gần mười giờ, Lâm Minh Thanh cùng ba của Tống Toa Toa sớm chờ ở trong nhà Tống Thập Nhị, sau khi cùng người nhà họ Tống nói lời tạm biệt, Lâm Minh Thanh liền mang Lâm Niên trở về nhà.

Trên đường, Lâm Niên đem chuyện ở trường với kế hoạch nghỉ đông sơ lược nói với Lâm Minh Thanh, còn có một tuần nữa là thi cuối kỳ, cậu tính sau khi thi xong, lúc nghỉ đông thì đi ra ngoài làm công kiếm tiền. Lâm Minh Thanh tuy rằng cũng không phản đối quyết định của con trai, nhưng khi nghe tới việc Lâm Niên nói muốn ra ngoài làm công, gương mặt luôn hàm hậu hiền lành của ông nghiêm lại, nói Lâm Niên an tâm học hành, chuyện trong nhà để người lớn xử lý.

Lâm Minh Thanh phản đối cũng nằm trong dự kiến của Lâm Niên, cho nên cậu cũng không gấp, dù sao thời gian kế tiếp còn rất nhiều, cậu tin một ngày nào đó có thể khuyên được Lâm Minh Thanh.

Nửa tháng sau, phiếu điểm thi cuối kỳ được phát xuống, Lâm Niên vẫn là tiêu chuẩn học sinh trung bình, khi nhìn vẻ mặt của chủ nhiệm lớp cậu biết lại sắp có một tiết ‘tư tưởng chính trị’ miễn phí, quả nhiên người nào đó đưa cậu vào văn phòng sau đó dùng lời nói thấm thía giáo dục hết một giờ, đơn giản là muốn cậu đặt tâm tư vào việc học, không nên cả ngày cứ cầm đầu trong ban mà quậy phá, phải nhìn Tống Thập Nhị mà học tập.

Toàn bộ quá trình, Lâm Niên chỉ cắn môi, cau mày, làm tư thế nhu thuận ăn năn hối lỗi, người nào đó bất đắc dĩ đến cực điểm, lời lẽ cũng nhẹ nhàng hơn, vì thế vốn nên moi móc khuyết điểm toàn bộ biến thành động viên an ủi, lời giảng giải vừa đúng trọng tâm còn thêm nhiệt tình cổ vũ.

Mọi việc được chuẩn bị xong, cộng thêm nhiều ngày cố gắng làm công tác tư tưởng cho Lâm Minh Thanh, cuối cùng kế hoạch làm công trong thời gian nghỉ đông của Lâm Niên thuận lợi tiến hành. Nhưng cậu quên bản thân là vị thành niên, vì thế qua một tuần, cái công việc gì cũng chưa tìm được, cuối cùng chỉ phải thành thật về nhà ngốc.

*

Một trận mưa xuân thanh tẩy bầu trời xanh lam trong vắt, mà vườn trường yên tĩnh trong lúc nghỉ đông cũng vì khai giảng mà náo nhiệt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi