TRỌNG SINH MẬT ÁI: KỲ THIẾU BÁ ĐẠO CỐ CHẤP SỦNG



Edit by ChangCấp ba Du Dương.Sau khi an ủi ba mẹ xong, sáng sớm ngày thứ hai Tô Lạc Ương bắt đầu đến trường.Cấp ba Du Dương là trường trung học tốt nhất Đế Kinh, chất lượng dạy học ở đây không phải những trường khác có thể so sánh được.


Tô Lạc Ương cũng bởi là tiểu thư của nhà họ Tô nên mới dược đặc cách vào trường này.Với thành tích thảm hại của Tô Lạc Ương trước kia, muốn vào trung học Du Dương căn bản là suy nghĩ cực kỳ xa vời.Sáng sớm ánh mặt trời đã bắt đầu tắm nắng cho những cây cỏ trên đường phố, trước cổng lớn của trung học Du Dương có một cô gái mặc váy trắng kéo va ly đứng đó, chỉ tiếc trên mặt đeo khẩu trang, trên đầu cũng dùng mũ lưỡi trai che kín mặt, khiến mọi người hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô.Tô Lạc Ương nhìn bốn chữ “Cấp ba Du Dương” huy hoàng bằng nạm vàng trước cổng, đáy lòng vẫn nhớ đến chuyện trước kia ở nhà họ Dạ, ba mẹ sẽ mời tất cả những thầy cô tốt nhất để về phụ đạo cho cô.

Không ngờ có ngày cô lại có thể đến trường đi học như những bạn bè bình thường khác.Kéo va ly đi vào trường học nguyên chủ đã học gần ba năm, hai bên đường là những cây da vừa cao vừa to, bên cạnh còn có những âm thanh ríu rít của học sinh và giáo viên đi qua.Trước kia lúc ở nhà họ Dạ, cô cũng từng đề nghị với ba mẹ chuyện mình muốn đến trường, nhưng ba mẹ sợ cô xảy ra chuyện nên cứ nhốt cô trong cả, chỉ học tập với thầy cô.Trọng sinh là một chuyện không thể tưởng tượng được, xem như đây là thứ ông trời bồi thường cho cô khi mất đi hai đứa nhỏ.

Nghĩ đến hai đứa nhóc kia, tim Tô Lạc Ương không hiểu sao lại đau nhói lên.Tô Lạc Ương kéo va ly vào ký túc xá trước, sau khi sắp xếp xong mới đến phòng học.Lúc Tô Lạc Ương đi vào lớp, phòng học chớp mắt đã yên tĩnh lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bầu không khí náo nhiệt.“Mẹ ơi, ai kia thế, trời nóng muốn lè lưỡi là bịt mình kín mít thế kia!” Không biết ai đột nhiên nói câu này.Tô Lạc Ương cũng không để ý, dựa vào ký ức đi về chỗ của mình.


Lúc cô ngồi xuống, xung quanh mới đồng thanh ồ to một tiếng: “À, thì ra là bao cỏ Tô Lạc Ương, không phải họ nói cậu ta bị người ta bắt đến chỗ nào à, sao đột nhiên đến trường lại rồi?”Tô Lạc Ương ghé vào vị trí của mình, vô cùng hứng thú nghe những chuyện bát quái về mình!“Đồ vô dụng này còn về được chứng tỏ cậu ta may mắn đấy, tớ nghe nói những người bắt cậu ta vô cùng hung tàn, người sau còn đáng sợ hơn người trước!” Một nam sinh nói.“Sao cậu biết thế? Trong trường chỉ đồn cậu ấy bị người ta bắt đi thôi!” Một nữ sinh sợ thiên hạ không loạn, hỏi.Nam sinh kia ngạo kiều ngẩng đầu lên: “Những thứ đó toàn là tin nhảm thôi, tớ trâu không!”Lời nói của mọi người đáng sợ, dư luận cũng không kém.

Người bị dư luận công kích còn ngồi đây, vậy mà những người này vẫn nói oang oang đến cảm nhận của người khác.“Tô Lạc Ương đã trở lại, nếu sau khi giáo thảo Lạc biết được tin này, cậu nói cậu ấy sẽ ra sao?” Một nữ sinh đến gần Tô Lạc Ương một chút, giọng the thé nói.Tô Lạc Ương: “…”Vì sao đám não tàn này lại là bạn học của cô chứ, cô cứ cảm giác những tháng ngày học tập trong trường trong tương lai sẽ không được ổn lắm!Một nữ sinh khác lại hừ hừ một tiếng: “Còn có thể làm gì nữa, Tô Lạc Ương cũng chỉ vào chuyện nhà mình có chút tiền thôi, ai không biết nhị phòng bọn họ căn bản không có địa vị gì ở nhà họ Tô.


Giáo thảo Lạc lúc trước bị mù mới có thể coi trọng Tô Lạc Ương vừa xấu vừa bao cỏ này, đúng không!”“Thôi, đừng nói nữa, chủ nhiệm tới kìa!” Một nữ sinh sắc bén nhìn thấy một người xuất hiện trước của phòng học.Chủ nhiệm lớp Dương Lệ vừa vào đã nhìn thấy vị trí đã lâu không có người ngồi có thêm một người, vốn tưởng lúc Tô Lạc Ương trở về sẽ có chút thay đổi, kết quả, vừa trở về đã nằm sấp thế này.Dương Lệ nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Tô Lạc Ương, dùng tay gõ gõ bàn cô: “Lập tức thi khảo sát chất lượng cho tôi, em trốn học lâu vậy rồi mà vừa đến đã nằm ngủ trên bàn, đã thế còn ngủ ngon lành nữa chứ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi