TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Nếu nhất định phải tìm một từ hình dung hình tượng của Ân Quyết lúc này, đó chính là: Như ma như ảo.

Nếu nhất định phải tìm một từ hình dung tâm trạng của Tạ Vũ lúc này, đó chính là: Hỗn loạn trong gió.

Tạ Vũ như bị sét đánh, bỗng nhớ ra lời của lão thái gia.

Lão thái gia nói: “Điện hạ không hiểu nhiều về nhân gian, con phải chu đáo một chút.”

Tạ Vũ nuốt nước miếng, dùng khóe mắt liếc quần lót nằm bơ vơ trên bàn, lại nhìn đôi chân thon dài trong cái quần thoải mái của Ân Quyết. Vẻ mặt muốn khóc nhào đến trước mặt Ân Quyết, hít sâu một cái: “Điện hạ, để tôi thay đồ cho ngài.” Nói xong vì không để Ân Quyết bị người khác nhìn thấy, cô còn đặc biệt quay lại đóng cửa.

Ân Quyết: “…”

Nếu cô nương trước mặt là nha đầu Hải Giải thị lang phái đến hầu hạ, thì giúp đỡ thay y phục cũng không là gì.

Ân Quyết gật đầu, chỉ hơi có chút rầu rĩ, chẳng qua y cũng chỉ đỏ mặt một lát rồi hồi phục sự trầm tĩnh lúc thường. Y nhìn y phục trên người mình, có đẹp hay không không sao cả… chỉ là cảm thấy khó chịu do hơi chật.

Tạ Vũ giúp Ân Quyết cởi áo sơ mi trước, ánh mắt Ân Quyết lấp lóe, nghẹn nửa ngày cuối cùng vẫn nuốt câu “nam nữ thụ thụ bất thân” vào bụng, đứng như khúc gỗ để Tạ Vũ giúp y mặc đồ cài nút áo.

Tạ Vũ cũng không mắc cỡ, vẻ mặt 囧 囧 cầm quần lót ba góc màu đen giải thích: “Điện hạ, ừm… cởi quần xuống đi, sau đó tròng chân vào chỗ này…”

Lỗ tai Ân Quyết lại đỏ lên, trầm mặc gật đầu.

Tạ Vũ nhanh chóng xoay người che mặt lại nói: “Điện hạ tôi không nhìn nha.”

Ân Quyết ờ một tiếng, thần tốc cởi quần mình, mặc quần lót vào: “Được rồi.”

Tạ Vũ thở ra một cái, kết quả cô quay đầu sang thì lại thấy Ân Quyết để lộ hai đùi thẳng tắp thon thả đứng trước mặt mình, sơ mi hơi dài che đi bộ vị trọng điểm.

Tạ Vũ: “…”

Ân Quyết rũ mắt nói: “Ta không biết mặc cái này.”

Tạ Vũ cứng đờ gật đầu, chân mỹ nam trắng mịn suýt nữa đã lóa mù mắt cô.

Đợi giải quyết quần áo xong, Tạ Vũ lại bị mái tóc của Ân Quyết làm khổ, sao lại dài như thế, tuy mỹ nam cổ điển rất mê người, nhưng cũng quá bắt mắt.

Tạ Vũ nói: “Tóc của điện hạ quá dài, ngài có bằng lòng cắt ngắn không?”

Ân Quyết vô thức nhíu mày nói: “Cắt thành gì?”

Tạ Vũ nghĩ một chút rồi lấy bóp tiền trong túi ra, bên trong có hình chụp chung của cô và bạn trai, chất tóc của người đó rất mềm, kiểu tóc chắc rất thích hợp với Ân Quyết.

Ân Quyết nhìn một cái, miệng hơi động, rồi chỉ trong chớp mắt, mái tóc dài đã biến thành tóc ngắn, mượt mà mềm mại.

Tạ Vũ quả thật trân trối nghẹn họng, tuy cô cũng biết một chút pháp thuật, nhưng trực tiếp sử dụng ý niệm tùy ý biến đổi hình dạng như thế này thì cô không làm được.

Ân Quyết đứng lên đi ra đẩy cửa, thuận tiện chỉ bảo một chút: “Ngoại hình chỉ là lớp da ngoài, tu hành nằm ở tu tâm, không cần nghĩ quá nhiều.” Hơn nữa thân xác này là dùng linh khí hóa ra, chẳng qua chỉ là một loại chướng nhãn pháp mà thôi.

Tạ Vũ sờ mũi tỏ ý đã hiểu, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, ngài đẩy cửa ngược rồi.”

Ân Quyết: “…”

Ân Quyết rũ mắt đổi động tác tay sang kéo cửa, lặng lẽ mở cửa.

Tạ Vũ nhìn dáng điệu không biến sắc của Ân Quyết, trong lòng có chút hiếu kỳ, rốt cuộc y là người thế nào đây? Lão thái gia chỉ bảo cô cần phải chăm sóc chu đáo, nhưng không nói rõ thân phận của y, có phải cũng giống như cô mang một phần dòng máu yêu thú trong người? Hơn nữa hành động của người đàn ông này cũng quá mức kỳ quái, giống như vừa từ nơi nào đó cách biệt ngoại thế bế quan mấy trăm năm mới vừa trở lại.

Trước đó khi lão thái gia gọi cô đến chăm sóc người này, đã khiến Tạ Vũ sợ đổ mồ hôi, ngay cả cha Tạ Vũ cũng biến sắc, không phải không tin cách làm người của lão thái gia, mà là người tu hành ít nhiều gì cũng có vài sở thích quái dị. Cha của Tạ Vũ sợ tính cách tùy tiện của Tạ Vũ sẽ đắc tội quý nhân trong phòng, nên đề nghị để con trai thay con gái đến hầu hạ.

Lúc đó hình như khóe môi lão thái gia co giật rất lâu, dựng râu trừng mắt nói: “Lẽ nào ta lại đi hại tiểu Vũ hay sao?” Cha Tạ Vũ nghẹn họng, Tạ Vũ cũng chỉ đành gồng mình sang đây. Đương nhiên, nếu cô biết suy nghĩ thật sự của lão thái gia, đại khái sẽ thổ huyết mà chết.

Vì – điện hạ thích nam nhân, tìm nam nhân đến hầu hạ mới xảy ra chuyện đó…

Lão thái gia biết chuyện Ân Quyết thích nam nhân không hề kỳ quái, vì năm đó Ân Quyết đã bỏ cả mạng mình vì người kia, ngay cả mạng sống cũng không cần, chỉ vì muốn nam nhân có tội nghiệt sâu nặng kia bị tống về Thâm Uyên tử lao giữ được một mạng.

Nhưng lão thái gia cảm thấy, người đó không phải vô tình với Long quân của họ, chẳng qua chấp niệm báo thù cuối cùng vẫn thắng qua chút tâm tư đó.

Tại Thâm Uyên tử lao vô tận hắc ám, lão thái gia là Hải Giải thị lang trước khi ra khỏi biển đã từng đến xem một lần, đèn ***g chiếu sáng trên đường lúc tỏ lúc mờ theo sóng nước.

Nam nhân bị xiềng xích trong ***g, Hải Giải thị lang vì muốn nói chuyện tiện hơn, đã bảo thủ vệ mở cửa ***g băng.

Nam nhân cử động tứ chi cường hãn chắc nịch đầy cơ thịt, trên đó vẫn bị xiềng xích thô nặng kìm chặt, hắn mím môi khàn giọng nói: “Ngươi là ai?”

Hải Giải thị lang không đáp, ông vẫn cảm thấy không đáng cho Long quân.

Nam nhân lại nói: “Không nói cũng được, tóm lại cũng không phải y… bên ngoài đã qua bao nhiêu năm rồi?”

Hải Giải thị lang ngừng một chút mới nói: “Ba trăm năm.”

Nam nhân gật đầu, gương mặt kiên nghị lạnh lùng đó chợt hiện chút ảm đạm, sau đó đột nhiên nói: “Mộ của y đặt ở đâu?”

Hận ý và nộ hỏa trong mắt Hải Giải thị lang cháy lên rồi lại tắt ngúm, vẫn không đáp, ông tự nhiên có biện pháp biết hồn phách của Ân Quyết còn trong ngọc, nhưng ông không định nói cho nam nhân này.

Nam nhân trầm mặc một lúc, Hải Giải thị lang là người duy nhất đến thăm hắn trong ba trăm năm nay, cho dù trong lòng đau đớn, có vài lời vẫn muốn tìm người khác để nói.

“Nếu còn kiếp sau, những gì thiếu y ta nhất định trả…”

Hải Giải thị lang đột nhiên tức giận ngắt lời: “Ngài không còn kiếp sau rồi… huống hồ, cách chết hồn phi phách tán, làm gì có chỗ để ngủ yên?”

Sắc mặt nam nhân thoáng cái biến đổi, đứng bật dậy, kéo xiềng xích nặng nề vang lên tiếng loảng xoảng: “Ngươi nói gì?”

“Này… vốn dĩ chính là…” Hải Giải thị lang muốn nói hồn phi phách tán thì không thể luân hồi, đây chính là thường thức, nhưng phản ứng của nam nhân lại nằm ngoài dự liệu của ông.

“Không thể nào…” Nam nhân không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt nhanh chóng đỏ lên.

Hải Giải thị lang bị sát khí trên người nam nhân ập đến làm sắc mặt tái nhợt, ông chỉ nhớ sau đó mình liều mạng chạy khỏi đó. Sau khi đã cách nó trăm mét tựa hồ vẫn còn có thể nghe thấy tiếng đập phá và giãy dụa của người bị nhốt trong Thâm Uyên tử lao kia…

Đi qua một hành lang nhỏ, Ân Quyết và Tạ Vũ đến chỗ nghị sự, vì cả căn nhà này đều phỏng theo kiến trúc cổ, tuy Ân Quyết cảm thấy xây dựng không theo trật tự gì, nhưng dù sao hoàn cảnh khá quen thuộc này ít nhất vẫn mang đến cho y cảm giác an toàn. Trải qua kinh nghiệm mặc y phục vừa rồi, y cảm thấy nhân gian biến hóa thực sự quá lớn.

Giống như cô nương bên cạnh y, ban ngày ban mặt mà cũng dám bận đồ dệt để lộ hơn nửa cánh tay và đùi, làn da trắng nõn để cho người ta thấy hết. Tuy Ân Quyết cảm thấy không hay, nhưng y vẫn hiểu nhập gia tùy tục, cũng chỉ có thể cố gắng thích ứng.

Tạ Vũ giữa đường nhận được điện thoại hỏi thăm của lão thái gia, ông tỉ mỉ dặn dò đủ thứ.

Tạ Vũ thay đổi cách nói chuyện cười cười nói nói vừa nãy, trở nên nghiêm chỉnh cung kính: “Dạ, con đã dẫn điện hạ đến rồi.” Nói xong cúp máy.

Ân Quyết hiếu kỳ nhìn cục đá trong tay Tạ Vũ, vuông vức dẹp dẹp, màu đỏ diễm, nhưng lại rất bóng, hơn nữa vừa rồi y nghe thấy rõ tiếng của Hải Giải thị lang.

Tạ Vũ chú ý đến ánh mắt của Ân Quyết, có chút nghi hoặc, thử đưa di động qua.

Ân Quyết cầm lấy rồi liền đứng lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm rất lâu, sau đó đột nhiên nói: “Không sáng nữa.”

Tạ Vũ: “…”

Tạ Vũ đen mặt ấn một cái, màn hình lập tức sáng lên, hình nền trên đó là một người đàn ông mặt liệt mặc quần lót gà con vác kim đao màu đen cổ xưa.

Ân Quyết chỉ nhìn nam nhân đó một cái liền nhíu mày, tuy vẽ rất đẹp, nhưng thật sự là nếp sống bại hoại…

Tạ Vũ dẫn Ân Quyết vừa đi vừa nói chuyện.

Ân Quyết nói: “Vừa rồi ta nghe tiếng của thị lang đại nhân.”

Tạ Vũ kinh ngạc nói: “Thị lang đại nhân?”

Ân Quyết yên lặng không giải đáp.

Tạ Vũ không hiểu mấy chuyện cũ năm xưa, nhưng cô không nghĩ quá nhiều, đáp thẳng: “Vừa rồi là điện thoại của ông cố, ông ấy đang đợi ở tiền thính.”

Ân Quyết gật đầu, nhìn cục đá trên tay không giống cục đá lắm nói: “Thứ này rốt cuộc là gì? Pháp khí truyền âm sao?” Nói xong còn đưa tay chọt màn hình một cái, kết quả không biết y ấn phải chỗ nào, “pháp khí” đột nhiên réo ầm lên, Ân Quyết giật mình suýt nữa đã ném nó đi.

“Chụt chụt chụt cấc chụt chụt chụt cấc ~ chụt cấc ~ tụi tao yêu mày ~”

Ân Quyết: “…”

Tạ Vũ: “…”

Tạ Vũ vội tắt chuông báo thức của điện thoại đi, cô cũng không biết phải giải thích với Ân Quyết thế nào về những vật vô cùng “mới mẻ” với y, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái này muốn nói rất phức tạp.”

“Ồ ồ.” Ân Quyết như hiểu như không gật đầu, cẩn thận đặt thứ đó vào trong tay Tạ Vũ, Tạ Vũ 囧 ra, nhưng trong lòng thì đang rất vui. Điện hạ này đừng thấy bề ngoài băng lãnh, nhưng cảm giác rất ngốc rất đáng yêu >▽<.

Ra khỏi hành lang, phòng nghị sự ở ngay phía trước, từ xa đã thấy lão thái gia chống gậy đứng đợi trước cửa, bên cạnh không có một ai.

Ông vừa thấy Ân Quyết liền cung kính gọi một tiếng “điện hạ”.

Người có thể khiến lão thái gia đối đãi như vậy e rằng trên thế giới này trừ người đàn ông trẻ tuổi trước mặt ra thì không còn ai, Tạ Vũ nghĩ thế đồng thời trong lòng thìkinh hãi. Từ nhỏ cô đã sống trong thời đại quan niệm về tôn ti cấp bậc rất nhạt, quan hệ của lão thái gia và điện hạ rất khỏ tưởng tượng ra.

Ngay cả lão thái gia còn cung kính như thế, Tạ Vũ nuốt nước miếng, xua đi tâm trạng đùa vui trong lòng, cũng may người đàn ông này không tính toán hành động thất lễ gì của cô trước đó.

Lão thái gia nói với Tạ Vũ: “Con đợi ngoài cửa, ai đến cũng không được phép vào quấy rầy.” Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi