TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Đồ Tử tỏ vẻ đã hiểu, “Tôi sẽ mang hắn ra ngoài, đến thành phố W xem thử, quân đội đã trú đóng ở đó, hơn nữa cũng đang nghiên cứu thuốc mới.”

Lâm Muội nghe thế sắc mặt thả lỏng không ít, cô nắm chặt tay thanh niên trên giường, nhỏ giọng cầu nguyện: “Đừng chết, nếu anh chết… em sẽ…”

“Cô nói gì?” Mấy chữ cuối cùng Đồ Tử không nghe rõ, hắn thoáng ngẩn người, ánh mắt không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay sói con bị hắn đả thương, đại khái đang trốn ở chỗ nào đó thương tâm, tuy tính tình nó không tốt, nhưng luôn hướng về phía hắn…

Chờ đợi vô cùng khô khan.

Ân Quyết ngồi trên sô pha mềm mại, hai mắt nhắm chặt, không nghe không nói, sau khi linh khí trong người vận chuyển xong mấy lượt, y mới chậm rãi nhả trọc khí ra. Theo như y thấy, người trên giường đại khái chỉ còn ba tiếng nữa sẽ biến thành tang thi, nhanh thôi.

Sắc mặt thanh niên trên giường đã bắt đầu xám xịt không bình thường, hô hấp cũng dần yếu đi.

Lâm Muội nôn nóng bất an qua lại giữa phòng ngủ và phòng vệ sinh, khăn lông trên trán thanh niên cũng được thấm ướt nhiều lần, nhưng người đàn ông vừa ra ngoài cùng con chó sói hung ác kia vẫn chưa trở về.

Lâm Muội nói: “Sao họ còn chưa về nữa?” Đương nhiên có một câu cô không dám nói trước mặt Đồ Tử, đó chính là sợ rằng đã gặp chuyện rồi, không về được nữa.

Đồ Tử nhìn đồng hồ, họ ra ngoài đã gần một tiếng, còn khoảng hơn hai tiếng nữa sẽ đến sáu giờ chiều, hắn nói: “Đợi thêm đi, sẽ về.”

“Nhưng…” Khóe mắt Lâm Muội lại đỏ lên, tình trạng thanh niên trên giường rất tệ, cho dù cô không hiểu cô cũng có thể nhìn ra, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!”

Sự hoảng loạn của Lâm Muội cũng ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của Đồ Tử, hắn xoa trán, trong lòng càng lúc càng nóng nảy, cuối cùng đề nghị với Ân Quyết: “Không thì tôi dẫn họ đi trước…” Nói được một nửa hắn cũng không nói tiếp được, hắn không phải chỉ dẫn theo hai người bình thường xuyên qua vòng tang thi, còn phải bảo vệ sự an toàn của họ và đề phòng thanh niên chuyển biến xong sẽ cắn ngược một phát, chỉ nghĩ thôi cũng thấy không thể.

Ân Quyết nâng mắt lên, đứng dậy bước lại giường.

“Anh…” Lâm Muội nghi hoặc nhìn y, người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng không có cô gái nào không thích, cho dù trong lòng cô đã có người cũng không cản trở cô thưởng thức mỹ nhân: “Có việc sao?”

Ngay cả Đồ Tử cũng có chút kinh ngạc, không biết Ân Quyết định làm gì, nhưng hắn hiểu Ân Quyết có chừng mực.

Trên thực tế Ân Quyết cũng không làm gì nhiều, y chỉ đưa tay nhẹ vỗ lên vai Lâm Muội, Lâm Muội liền nhắm mắt lại rồi ngã xuống, phát ra tiếng ngáy khe khẽ trên lớp ra mềm mại, cách tốt nhất để thả lỏng tinh thần – ngủ!

Đồ Tử: “…”

Ân Quyết thờ ơ nói: “Tình trạng của ngươi cũng không tốt, có muốn…” Cho ngươi ngủ luôn không?

Đồ Tử 囧 囧, lắc dầu đứng lên vào phòng vệ sinh nói: “Tôi đi rửa mặt.”

Ân Quyết gật đầu, y đứng trước cửa sổ, từ trên nhìn xuống, tang thi đông một nhóm, tây một nhóm, hai ba con lại tụ với nhau, chỗ nào có tiếng vang gì thì sẽ tập trung chạy về đó.

Tiếc rằng không thấy bóng dáng bọn Long Sùng Vũ.

Cho đến khi trời đã tối, Long Sùng Vũ và sói con vẫn không thấy tung tích.

Mà Đồ Tử đã đổi chỗ ngủ cho Lâm Muội sang sô pha, mặt người trên giường đã nổi đốm đỏ, có là Đại La Kim tiên cũng không cứu được, trên thực tế những câu về trị liệu mà hắn nói với Lâm Muội chỉ là an ủi mà thôi.

Tử vong không thể tránh né, Đồ Tử thở dài, hắn và Ân Quyết ngồi ngẩn người không nói chuyện, quá yên lặng hắn liền tìm một đề tài: “Cậu và vị đó quen biết lâu chưa?”

Ân Quyết tự nhiên biết Đồ Tử đang nói Long Sùng Vũ, đại khái lập trường của hai người cũng không khác nhau, lại không có xung đột lợi ích nào, hiếm khi y nghiêm túc ngẫm nghĩ, đáp: “Ít nhất hơn sáu trăm năm rồi.”

Đồ Tử kinh ngạc nhướng mày, ánh mắt yêu dị thoáng qua tia sáng hiếu kỳ: “Trúc mã trúc mã?”

“Không phải.” Khóe môi Ân Quyết hơi giật, Đồ Tử vẫn chưa làm rõ chân thân của y, tự nhiên cũng sẽ không biết thọ mệnh của y có thể dài bao nhiêu, tuy mấy trăm năm đó quả thật là thời gian quý giá nhất trong đời y.

Đồ Tử suy nghĩ một chút cũng cảm thấy cách nói của mình không hợp lý, nếu không còn ký khế ước làm gì.

“Vậy cậu thì sao?” Ân Quyết phát hiện người trên giường rõ ràng đã bắt đầu co giật tay chân, loại đau đớn bị bệnh độc xâm lấn cơ thể, nhìn thôi cũng cảm thấy cả người tê dại, thế là Ân Quyết lấy ra một lá bùa, bước qua dán lên ***g ngực không nhìn ra nhấp nhô của người nọ.

Đồ Tử cũng đứng lên lật mí mắt người đó, con ngươi đã nở rộng từ lâu, hắn lắc đầu, thở dài nói: “Tôi mắc nợ cô ta.”

Một buổi tối mười bảy năm trước, một chiếc xe cấp cứu bị lật nhào, tài xế và bác sĩ đi theo không bị gì, nhưng sản phụ sắp sinh bên trong lại chảy máu, suýt nữa sinh luôn đứa bé trên đường, nguyên nhân sự việc được báo là tài xế vì tránh một đứa bé bị ngã mà xoay vô lăng quá gấp, lại bởi mặt đường trơn nên mới bị lật.

Mà tình trạng thực tế là, lúc đó Đồ Tử đang trải qua kiếp nạn, cũng dùng chướng nhãn pháp leo lên xe cấp cứu, tuy rằng chui dưới giường sản phụ để tránh thiên lôi là cách làm của hồ ly, nhưng hắn đã vô cùng yếu ớt, nếu không tránh thì rất có thể sẽ thất bại vào lúc cuối cùng.

Kết quả lôi vân quả thật đã tan, hóa thành cơn mưa trong phạm vi nhỏ, có một khúc cua rất gấp, tầm mắt cũng bị những công trình xây dựng cản lại, một đứa bé lúc qua đường bị trượt chân, đúng lúc đụng phải xe cấp cứu vừa cua xong muốn tăng tốc cứu nạn…

“Sản phụ đó chưa qua bao lâu đã chết, lúc đó chân thân của tôi nằm cạnh người bà, sau đó tôi thấy bà dùng cánh tay dính máu đau đớn ôm bụng mình…” Đồ Tử khựng lại, ánh mắt đỏ đến yêu diễm: “Nếu không phải tôi, nếu tôi không mượn vận của bà, trốn dưới giường bà, có lẽ bà sẽ không chết.”

Chuyện này nếu thật muốn truy cứu trách nhiệm, thật ra Đồ Tử không có sai lầm quá lớn, thậm chí nói là sai lầm cũng có hơi gượng ép, nhưng chuỗi sự việc này diễn ra lại là do hắn tạo nên, huống chi cũng nhờ người phụ nữ đáng thương này, hắn đã tránh thoát thiên kiếp.

“Cho nên ngươi ký khế ước với con của bà ta?” Ân Quyết bổ sung.

Đồ Tử gật đầu, đưa tay sờ trán Lâm Muội, vì pháp thuật của Ân Quyết, bây giờ Lâm Muội ngủ rất an ổn.

“Mẹ cô ta hồi quang phản chiếu, miệng luôn gọi con… hình như là vậy, tôi cũng không nhớ rõ lắm, lúc đó tình trạng của tôi cũng không tốt lắm… cho nên khi đó tôi và Muội Muội đã ký khế ước.” Vì đứa bé còn quá nhỏ, chỉ cần hắn nguyện ý, việc ký khế ước quả thật là chuyện rất đơn giản.

“Cho nên sau đó ngươi mới chạy đi làm cảnh sát?” Ân Quyết suy nghĩ lan man.

“Là cảnh sát giao thông.” Đồ Tử cười cải chính, thật ra hắn cũng có tư tâm, lúc đó tình trạng của hắn không tốt, ký khế ước với Lâm Muội vẫn còn là trẻ sơ sinh cũng coi như là chia ân chơi lợi. “Nhưng đến hiện tại cô ta cũng không biết chuyện khế ước.” Hơn nữa vẫn luôn cho rằng hắn là một anh trai hàng xóm dịu dàng điển trai lại cực kỳ thương yêu mình.

Từ một phương diện nào đó mà nói, thỏ có thể tu thành đại yêu thì đầu óc sẽ không quá đơn giản, không hại người, nhưng gian xảo nho nhỏ vẫn có, không để Lâm Muội biết chuyện khế ước, thì có thể hạ mức nguy hiểm bị lợi dụng xuống thấp nhất, chẳng qua đại khái cô gái cũng bị người trong nhà nuông chiều sinh hư, tính cách xảo quyệt tai quái, nói một không hai, ỷ mình được chiều mà tùy tiện vô cùng, dưới tác dụng của khế ước Đồ Tử cũng rất đau đầu.

Vì chủng tộc khác nhau, làm như thế cũng có thể lý giải, nếu đổi lại là Ân Quyết có thể sẽ để lại cho Lâm Muội một món tiền hưởng không hết là coi như xong, chỉ có Đồ Tử suốt mười mấy năm bảo vệ cô ta trưởng thành.

Ân Quyết vẫn cảm thấy Đồ Tử quá mềm lòng, y thờ ơ nói: “Ngươi đã ký bao lâu rồi?”

“Mười tám năm.” Đồ Tử tính lại: “Vốn còn mấy tháng nữa đã đến hạn, nhưng tình trạng bây giờ rất tệ, tôi không thể bỏ cô ta một mình bên ngoài.”

Vừa nói, cửa đột nhiên bị gõ một cách nóng vội.

Ân Quyết liếc nhìn vào lỗ mắt mèo, xác nhận là Long Sùng Vũ rồi mới vội mở cửa.

Trên làn da màu mật của Long Sùng Vũ dính một chuỗi vết máu và mồ hôi, hắn thở gấp, giao sói con được áo khoác bao kín cho Đồ Tử.

Đồ Tử vừa liếc thấy sói con nhắm mắt bất tỉnh thì huyết sắc trên mặt lại biến mất lần nữa, thoáng chốc có cảm giác như không dám đưa tay nhận.

Long Sùng Vũ áp chế lệ khí bạo động trong người, kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là ta đánh ngất nó mà thôi.”

Đồ Tử cuối cùng cũng dám thở ra, cẩn thận ôm lấy sói con, lật lông của nó lên, không có bất cứ tổn thương nào.

Đồ Tử nói: “Cảm ơn.”

Long Sùng Vũ gật đầu, kéo Ân Quyết vẫn thờ ơ đứng một bên xuống sô pha, hắn ban ngày đồng ý giúp đương nhiên là nể mặt Ân Quyết, nếu là trước kia hắn không chủ động theo ra, thỏ yêu lại đi không được, vậy chắc chắn phiền phức sẽ chỉ có Ân Quyết.

Sói con nhắm mắt, sau khi mở áo khoác ra tứ chi cũng được buông lỏng, Đồ Tử xoa xoa bụng rồi lại sờ sờ đầu cho nó, sau khi xác định không bị bất cứ nội thương nào mới chân chính yên tâm, nó vẫn còn là đứa trẻ.

Hiện tại chẳng qua là sáu giờ mười lăm, nhưng mùa đông trời tối sớm, tang thi bên ngoài rõ ràng cũng bắt đầu sôi sục hơn.

Ân Quyết nói: “Chờ một ngày hãy đi?”

Long Sùng Vũ không có ý kiến gì, lúc này hắn hào phóng ôm Ân Quyết trước mặt người ngoài, tay không ngừng sờ phần eo dẻo dai của Ân Quyết, vì vừa mới từ bên ngoài về, trên mặt vẫn có chút âm trầm và mệt mỏi.

Đồ Tử có chút lúng túng quay mặt đi, nhìn Lâm Muội nằm trên sô pha khác, lần đầu tiên hắn có cảm giác vô lực, vốn người ngất rồi mang đi thuận tiện hơn, nhưng như thế cũng có nghĩa hắn đã trái lại mệnh lệnh trước đó, thanh niên trên giường kia không thể mang đi, kế sách bây giờ vẫn là đánh thức cô. Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi