TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Người sống sót! Người sống sót! Sự thật này làm tất cả mọi người đều vui mừng, đây là thu hoạch bất ngờ, trong mạt thế, mỗi một sinh mạng nỗ lực vươn lên đều vô cùng đáng quý.

Vì nắp phủ đường ống nước đậy không kín lắm, mà tường sụp bên trên cũng khá hoàn chỉnh, cho nên không chỉ cung cấp đủ đưỡng khí cho người trốn bên trong, mà còn cung cấp nơi trốn, bảo đảm an toàn của họ, ít nhất bầy tang thi cuồng hoan trong đêm tại đây không thể tạo ra thương tổn với họ.

Mà tang thi biến dị… đối với thịt người có lẽ không hứng thú đi, Tạ Vũ vừa phân tích vừa chỉ huy tài xế và người trẻ tuổi sang đó chuyển mấy tảng đá đè ở trên đi.

Cho đến khi giữa tường và nắp cống lộ ra đủ khe hở, một gói quần áo nho nhỏ được đưa ra, tiếng khóc của đứa bé đã vô cùng yếu ớt, mà mẹ của đứa bé có lẽ phải ngâm nửa người trong nước bẩn, đại khái là vì khu an toàn đã dừng điện nước, nên nước trong cống không cuốn họ đi.

Ân Quyết trời sinh đã không có biện pháp gì với những sinh linh nhỏ yếu, cho nên sau khi thấy đứa trẻ sơ sinh này, y liền cứng đờ lặng lẽ lui ra, chạm cũng không dám chạm.

Vẫn là người trẻ tuổi và cô gái yêu tộc xinh đẹp kia có kinh nghiệm hơn, sau khi đón lấy đứa bé cô liền mang thẳng lên khoang xe, trên đó có nước và đường sạch.

Mặt đứa bé xám xịt, nhưng không có bất cứ vết thương nào, chẳng qua mẹ của nó thì khá phiền phức.

Sau khi Mặc Tích kéo người ra khỏi đó thì liền nhăn mày, hắn nói với Tạ Vũ đang trợ giúp mình: “Cô kiểm tra xem trên người cô ta có vết thương không.”

Tình trạng cô gái vô cùng không tốt, toàn thân không ngừng run rẩy, ở tay ở eo đều có vết máu bị cọ phải, mà chân dưới bị ngâm đến sưng phồng tái nhợt, tuy qua mười mấy tiếng thì có thể xác định sẽ không bị nhiễm, nhưng vì phòng vạn nhất, khi họ đang cứu người vẫn phải tỉ mỉ kiểm tra, huống chi lần này còn xuất hiện tang thi biến dị, bệnh độc nó mang theo rốt cuộc có tác dụng lớn thế nào đối với cơ thể người thì chưa được trải qua điều tra và nghiên cứu tỉ mỉ.

Sau một phen bận rộn, ai còn nhớ tới việc phải hỏi thăm tung tích cái người đã rời khỏi đội ngũ kia? Ân Quyết nói không cần đợi thì đương nhiên họ sẽ xem cứu người là việc quan trọng nhất.

Trên đường lái xe trở về, Ân Quyết cũng không tiện tiến vào thanh ngọc kiểm tra tình trạng của Long Sùng Vũ, mà cô gái yêu tộc và Tạ Vũ đều bận rộn kiểm tra thân thể mẹ đứa bé, trách nhiệm chăm sóc đứa bé tự nhiên cũng rơi lên đầu hai chàng trai… Tạ Vũ nói: “Làm phiền các anh rồi.”

Ân Quyết: “…”

Mặc Tích: “…”

Ân Quyết và Mặc Tích trợn mắt nhìn đứa bé được đặt trên thảm mềm.

Sớm biết vậy hắn đã không nhường vị trí phó lái cho người trẻ tuổi kia, Mặc Tích xoắn xuýt, hắn mở miệng thăm dò Ân Quyết: “Điện hạ, chúng ta phải làm sao?”

Ân Quyết đờ đẫn một thoáng mới chậm rãi dựng thẳng sóng lưng, nói một cách khó dò: “Giúp nó lau mặt trước.”

“À à.” Mặc Tích vô cùng nghe lời gật đầu, nhưng lại không dám ra tay.

Sinh mạng trước mặt đối với những phi nhân loại cường hãn như họ mà nói thực sự quá yếu ớt, cảm thấy chỉ cần nhẹ chạm vào thôi cũng sẽ chết, Mặc Tích thử đặt ngón tay lên gương mặt của đứa bé sơ sinh có vẻ chưa được bốn tháng kia, đặc biệt non nớt, nhưng có vẻ không mập mạp, điều kiện thế này còn có thể sinh tồn, đã là kỳ tích.

Ân Quyết cảm thấy Mặc Tích lúc này còn có thể chìm vào trầm tư, quả nhiên không đáng tin, y vẫn tự mình tới thì hơn.

Khi Ân Quyết vụng về lau mặt lau tay cho đứa bé, Mặc Tích đột nhiên nói: “Trước kia điện hạ cũng từng lau mặt cho tôi.”

Ân Quyết gật đầu tỏ vẻ còn nhớ.

Mặc Tích cười một cách khổ sở, ngón tay vô ý trượt vào miệng đứa bé, đứa bé đang liêu tục khóc oa oa lập tức cố gắng mút ngón tay hắn.

Mặc Tích: “!!!”

Xúc cảm ẩm ướt mềm mại lập tức khiến lông tơ của hắn dựng hết cả lên, toàn thân cứng đờ không dám động đậy: “Cứu… cứu mạng…”

Ân Quyết: “…”

Khóe môi Ân Quyết cong lên, không phúc hậu quay đầu đi.

Cô gái yêu tộc xinh đẹp chạy qua cứu giúp vô cùng kịp thời, cô chỉ nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn mút ngón tay Mặc Tích một cái rồi nói: “Đứa bé nhân loại này thật thần kỳ, anh kiên trì thêm một lát.”

Mặc Tích: “…”

Vì không có sữa bò, cô chỉ có thể làm ấm chút nước đường, sau khi ôm đứa bé lên cũng không dám đút quá nhiều, hơn nữa còn quở trách hai người: “Để đàn ông các người làm chút chuyện thôi mà làm như đòi mạng vậy, ôi…”

Ân Quyết và Mặc Tích đồng thời không có biểu cảm gì.

Tạ Vũ trở lại khoang xe, cô có vẻ rất chán nản: “Mẹ đứa bé sợ rằng không được rồi.”

“Vừa sợ vừa lo, lại thêm phải bảo vệ con, có thể chống đỡ đến bây giờ đã hay lắm rồi.” Cô gái xinh đẹp nói thật: “Không có ý chí cầu sinh, có thể là do nghĩ con đã được cứu, cô ta cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, giải thoát rồi, nhưng bất kể nói sao chúng ta vẫn phải thử.”

Khoang xe không có ai lên tiếng.

Tạ Vũ đột nhiên nói: “Ủa? Hình như nó rất thích anh đó, là một tiểu công chúa nha.” Cô vừa nói vừa lấy áo bọc kín đứa bé đã được tẩy rửa sạch sẽ lại, giao cho Mặc Tích.

Mặc Tích suýt nữa bị hù chết, liên tục lùi ra sau, sắc mặt hơi phát xanh, Tạ Vũ thấy hắn không chịu ôm, trực tiếp đặt lên người hắn, đứa bé cũng vung tay nhỏ với hắn, có vẻ đặc biệt vui vẻ, hơn nữa không bao lâu đã ngủ.

Mặc Tích lập tức hóa đá.

Ân Quyết xoa cổ tay đứa bé, cũng nói giống cô gái kia: “Cảm giác rất kỳ diệu.” Kỳ diệu đến mức không giống con nít nhân loại, nhân loại có phải cũng vì chuyện này mà bước trên con đường tiến hóa không.

Sau khi trở về những chuyện này không cần Ân Quyết bận tâm nữa, ngay cả đứa bé kia cuối cùng trải qua mấy lần trắc trở rồi trở về với Mặc Tích cũng là sau đó mấy ngày y mới biết.

Lúc về nhà trời đã tối rồi, chuyện đầu tiên Ân Quyết làm chính là vào thanh ngọc, nhà trúc không có ai, nhưng trên bàn đặt trái cây sạch, còn có một nồi canh bí đao hầm xương và sốt thịt bò chất cao.

Tâm trạng y tốt hơn nhiều, trực tiếp cầm một miếng nhét vào miệng, y đã không nhớ nổi mùi vị của tiệm thịt mà y thích nhất vào mấy trăm năm trước nữa, nhưng y thích tài nấu ăn của Long Sùng Vũ bây giờ.

“Phải rửa tay.” Giọng nói vang lên bên ngoài, chỉ thấy Long Sùng Vũ ban đêm vẫn không thay đổi vẻ mặt âm trầm, hắn chậm rãi bước vào, trên người chỉ mặc một cái áo choàng tắm, vết thương trên tay phải lộ ra, nhưng rõ ràng đã tốt hơn nhiều, năng lực hồi phục của hắn rất mạnh.

Ân Quyết nhẹ liếm đầu ngón tay dính tương, lấy băng gạc và thuốc đã chuẩn bị sẵn ra, đặt lên bàn: “Ta băng bó cho ngươi.” Hai người ngồi trên ghế, tóc Long Sùng Vũ còn nhỏ nước, hắn vừa mới ngâm ôn tuyền, tuy nó khắc chế ma khí của hắn, nhưng lại có hiệu quả cao với việc tẩy sạch bệnh độc.

Vẻ mặt nghiêm túc của Ân Quyết vô cùng thu hút người khác, gương mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại trở nên dịu dàng một cách kỳ diệu, làn da vì được linh khí nuôi dưỡng nên lộ ra màu sắc như bạch ngọc, khiến người ta miệng khô lưỡi nóng.

Long Sùng Vũ ghé lại gần cắn lên má y một cái, sau đó đột nghiên ngây ra, “Vảy lại xuất hiện rồi…”

Cảnh tượng nhìn thấy hôm đó lại xuất hiện trước mắt Long Sùng Vũ lần nữa, vảy xanh nhạt, xúc cảm hơi mát lạnh.

Động tác trong tay Ân Quyết chợt ngừng, kinh ngạc sờ thử, quả nhiên!

Long Sùng Vũ bức hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Ân Quyết mím môi lẩm bẩm một chút, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Hôm đó ta… chính là cái đêm ngươi bị bệnh, hình như ta không cẩn thận nuốt một hạt châu…”

Long Sùng Vũ: “!!!”

Không cẩn thận nuốt một hạt châu! Còn hình như?! Đã thế cũng không nói nuốt hạt châu gì, chỉ riêng ngữ khí không xác định đó đã khiến cho người ta sợ hãi rồi biết không!

Sắc mặt Long Sùng Vũ thay đổi mấy lần, hắn thấy Ân Quyết có vẻ cũng rất xoắn xuýt, chỉ đành hít sâu một hơi trước, nhẫn nại nói: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ta phát hiện một hạt châu chứa nhiều linh khí trong ngăn kín dưới ôn tuyền.” Ân Quyết vừa nói vừa miêu tả một chút, ngón tay vẻ một hình tròn to bằng trái táo ở hư không. “Ta không nhớ lúc đó sao lại ăn nó nữa…”

Long Sùng Vũ: “…”Huyết Phong – Light

Ân Quyết: “Đợi khi ta hoàn hồn lại đã không thấy nó nữa rồi. TAT!”

Long Sùng Vũ đã không biết nên tỏ vẻ thế nào. Huyết Phong – Light

Trừ bị mình ăn ra, Ân Quyết đã không tìm được nguyên nhân thứ hai nào khiến hạt châu vô cớ biến mất, hơn nữa y quả thật từng có suy nghĩ có nên ăn thử xem sao không, dù sao linh khí nhiều như thế, không chuyển thành của mình thật sự quá lãng phí! Hơn nữa… hình như ngửi còn rất ngọt nữa…

Long Sùng Vũ quyết định tạm thời không cùng Ân Quyết xoắn lấy vấn đề hạt châu đó nữa, hắn nôn nóng kéo Ân Quyết lại gần mình, đánh giá kiểm tra từ trên xuống dưới.

Những phiến vảy đó không mang đến bất cứ bất tiện nào cho Ân Quyết, chúng có xúc cảm như lụa, xinh đẹp làm người ta phải cảm thán.

Long Sùng Vũ nhíu mày nói: “Liệu có phải vì dinh dưỡng quá thừa không?” Khó trách gần đây Ân Quyết ra tay càng lúc càng hung hãn, linh khí hấp thu quá nhiều, giống như không hề có cảm giác no, những dưỡng chất đó không ngừng lắp vào hang động to lớn, làm sao cũng không đủ.

Quả nhiên chi phối vận mệnh của Thanh long không phải tất cả mọi người đều có thể làm được, nếu không phải hắn có thể chất đặc thù, chỉ sợ không được mấy ngày đã bị hút khô, khi Ân Quyết hấp thụ linh khí từ thanh ngọc, có lúc cũng sẽ chuyển hóa một phần sức mạnh của hắn thành dưỡng chất mình cần, không phải cố ý, mà đây là hành động vô thức sau khi ký huyết khế.

Còn về rốt cuộc làm sao để làm được, pháp thuật khế ước rất huyền bí, Long Sùng Vũ cũng không rõ lắm, chỉ biết từ nay họ sẽ không bao giờ xa cách… thật ra Long Sùng Vũ rất vui được nuôi Ân Quyết vừa trắng vừa mập, nhưng vấn đề ở chỗ chuyện gì cũng phải có giới hạn, tình trạng như hôm nay vẫn khá khó xử, vì hắn không biết mọc vảy thì có ý nghĩa gì với Ân Quyết. Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi