TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Đêm nay Ân Quyết cẩn thận đặt sừng vào trong gối, tựa vào vai Long Sùng Vũ, ngủ không chút áp lực, ngược lại Long Sùng Vũ gần như không ngủ, âm trầm không biết đang suy tư cái gì…

Phòng họp chỉ huy công tác an toàn của huyện Lâm Sơn bố trí trong một chỗ dân cư, sắp đến sáng, tất cả yêu tộc và hải tộc bên trong đã trở nên huyên náo, sau đó các nhân viên hoảng loạn bắt đầu ra ra vào vào, bọn họ chạy đến chỗ ở của những ông lớn, sắc mặt vô cùng kinh sợ dưới ánh trăng mờ ảo.

Ân Quyết và Long Sùng Vũ trước giờ chỉ tham gia vào những nhiệm vụ đặc biệt, sự vụ thường ngày của khu an toàn bọn họ không mấy quan tâm, chẳng hạn nói mỗi tối đều sẽ xảy ra chuyện tang thi tập kích và bị trấn áp, kiến thiết nông canh và sinh hoạt điều độ cùng thu nhận những người chạy nạn của mấy kẻ sống sót, càng đừng nói đến những công việc thủ vệ bên ngoài, mấy nhiệm vụ hiếm hoi phải ra ngoài toàn là do Tạ Vũ bị lão thái gia gây áp lực mới đến gọi họ, cho nên dù không có Ân Quyết và Long Sùng Vũ, năng lực kháng cự tang thi của huyện Lâm Sơn cũng hoàn toàn đầy đủ.

Thời gian khu an toàn xây dựng càng lúc càng dài, số lượng thành viên yêu tộc cũng nhanh chóng tăng lên, vì trước đó có truyền tin ra bên ngoài, cho nên một lượng lớn yêu tộc đều đến huyện Lâm Sơn, tính trong hai tháng huyện Lâm Sơn đã tiếp nhận một đống yêu tộc trên nhân giới, mà số lượng hải tộc thì ít hơn rất nhiều, tuy về mặt khống chế khu an toàn có hơi thiệt thòi, nhưng may mà hợp tác giữa họ và yêu tộc vẫn rất vui vẻ, cho nên tối nay sau khi nhận được cảnh báo, trong thời gian sớm nhất gần như tất cả lãnh đạo hải tộc, yêu tộc và nhân tộc đều vội vã tập trung vào phòng họp công tác.

Bọn họ ngồi quanh bàn họp, sắc mặt đều nghiêm trọng vô cùng, tình trạng này thì ngay cả Tạ Vũ lúc bình thường có chút uy tín cũng không thể tùy tiện xen vào, chỉ có thể yên lặng nôn nóng đứng sau lão thái gia và cha mình.

Lão thái gia hiển nhiên vừa rồi đi quá gấp, ông thở dốc một chút mới nói với Tạ Vũ: “Ta bảo con đi thông báo, điện hạ đâu?”

Tạ Vũ lắc đầu, không biết làm sao nói: “Vừa rồi con gọi cửa, người đàn ông đó… anh ta nói điện hạ còn đang ngủ…”

Lão thái gia còn chưa nói gì, nhưng sắc mặt của cha Tạ Vũ đã đen thui, quở trách: “Con làm việc thế à?”

“Nhưng anh ta nói sẽ đánh thức điện hạ, sau đó… anh ta bảo con đi trước..” Tạ Vũ ấp úng bổ sung, mà thực tế, phản ứng của Long Sùng Vũ là thế này –

Long Sùng Vũ cực kỳ không vui: “Sao cô lại đến nữa?”

Tạ Vũ: “Tôi…”

“Điện hạ nhà cô vừa ngủ không bao lâu, bất kể có chuyện gì đợi trời sáng đi.” Nhanh chóng đóng cửa.

Tạ Vũ: “…”

Tại sao cô lại cảm thấy người đàn ông này tối nay cực kỳ đáng sợ TAT…

Tạ Vũ mặt đầy nước mắt lặng lẽ nghĩ, cho dù bị cha trách mắng cũng còn tốt hơn bị ánh mắt âm trầm của người đàn ông này lăng trì.

Lão thái gia chỉ thở dài.

Trong yêu tộc người có tiếng nói tổng cộng ba người, vì một vài nguyên nhân mà chỉ có hai người ngồi trên vị trí, một người là hạc yêu tóc đã bạc có dày dạn kinh nghiệm, mà người còn lại… chính là Mặc Tích, hắn bước ra từ yêu giới, trong tay có tín vật của yêu vương, cho nên cũng hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt trên bàn họp, chẳng qua lúc này hắn đang xoa góc trán, đôi mắt yêu mị đảo tới đảo lui cửa phòng họp, hắn không đợi được người hắn mong chờ, thế là sắc mặt càng thêm khó coi.

Mà nhân tộc cũng có ba người, một gương mặt xa lạ, một người là người từ bên ngoài mới được tiếp nhận lần trước nhưng rất có lực hiệu triệu – Tiêu Hà, người cuối cùng là nhân viên chính phủ chạy từ thành phố Z đến, là một người đàn ông trung niên, lúc đó dưới tay ông tay còn thần kỳ dẫn theo hai xe binh lính khó khăn lắm mới lay lắt được đến giờ, thực sự là vô cùng nhếch nhác, mà hiện tại, người đàn ông này đẩy cửa thong dong đến chậm, ông ta vỗ đôi mắt ngủ đến sưng húp của mình, nói xin lỗi xong thì chuẩn bị bắt đầu tiến vào chính đề tối nay.

Thành phố W xảy ra chuyện, tuy mọi người đều hiểu đây là chuyện sớm muộn, nhưng đột ngột nhận được tin tức từ điện thoại vệ tinh vẫn làm người ta chấn động và đau lòng.

Bọn họ cần thảo luận sách lược ứng phó tiếp theo, vì trong cả tỉnh này, một khi thành phố W ngã xuống, tang thi sẽ lại tăng điên cuồng gấp bội, điểm nhắm đầu tiêu chính là những khu an toàn không lớn không nhỏ như họ, áp lực tăng gấp bội so với trước.

Người đàn ông trung niên nhìn vẻ mặt những người tại đây, thật ra ông ta lần đầu tham gia cuộc họp thế này, khi ông ta đến huyện Lâm Sơn đã chuẩn bị sẵn sẽ đàm phán điều kiện với lãnh tụ ở đây, và sau đó thuận lợi nắm được một phần quyền lực cũng là điều trong dự liệu, vốn ông ta còn cảm thấy cao hứng, nhưng sau đó ông ta cười không nổi nữa, vì ông ta phát hiện tất cả quyền lực nhận được chỉ là một bộ phận rất nhỏ, cho đến hôm nay ông ta cũng không thể hiểu được quyền lãnh đạo của huyện Lâm Sơn rốt cuộc nằm trong tay ai, giống như những người đang ngồi quanh bàn lúc này, già cũng có, nhỏ cũng có, ông ta hoàn toàn không biết lai lịch của họ, quái thật, ông ta đến lầm nơi sao?

“Tôi đã nhận được liên lạc của trung ương, nhưng trước mắt chi viện kỹ thuật mà chúng ta nhận được từ phía tỉnh đảo vô cùng có hạn…” Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên chóp mũi, không biết tại sao, khi những người khác đều yên lặng nhìn ông, ông sẽ sinh ra xúc động muốn chạy trốn, ông há miệng, vốn còn muốn nói thêm một chút để biểu thị không phải do mình vô năng, nhưng nhìn vẻ mặt những người này, âm thanh của ông hoàn toàn kẹt lại trong cổ, không nói ra được.

“Cái này trước tiên gác sang một bên.” Hạc yêu gật đầu nói: “Chúng tôi nhận được tin có người lấy được một văn kiện bí mật tại thành phố W, là tư liệu nghiên cứu về tang thi biến dị.”

Người đàn ông trung niên hoảng sợ trừng to mắt: “Biến dị?!”

Trừ ông ta ra, những người khác rõ ràng đã biết chuyện tang thi biến dị từ trước.

“Chúng ta cần cái này.” Trên gương mặt già nua của hạc yêu lộ ra nụ cười không rõ nghĩa, ông ta nói với người đàn ông trung niên: “Nó có thể là con bài để chúng ta trao đổi với trung ương.”

Mồ hôi lạnh chảy ướt lưng người đàn ông trung niên, không cần phải trắng trợn nói lời này với ông, hơn nữa còn thẳng thừng như thế chứ, tác phong tốt đẹp chỉ nói ba phần ở quan trường đâu rồi?

Chẳng qua dù sao cũng ngập chìm trong quan trường, tuy thế cục ở khu an toàn không rõ ràng, người đàn ông trung niên vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, cứ làm như vừa rồi không nghe thấy câu đó, dời vấn đề sang hướng khác.

Thật ra khu an toàn đã có dự án cứu cấp từ trước, cuộc họp lần này trừ thông báo chuyện nên chuẩn bị tốt và thương lượng tỉ mỉ, điều quan trọng hơn vẫn là muốn tiến hành bàn bạc nhiều hơn với chính phủ của nhân tộc, nếu thành phố W không xảy ra vấn đề thì còn đỡ, bọn họ có thể thở nhẹ nhõm một chút, nhưng bây giờ họ đã không thể nào hợp tác với thành phố W, không có cơ bản công nghiệp và chi viện thiết bị kỹ thuật, chỉ dựa vào võ lực thủ một vùng đất thì đủ rồi, nhưng muốn phát triển lớn mạnh thì là điều vọng tưởng, hơn nữa trước kia truyền ra huyện Lâm sơn có dị năng giả, đừng đợi đến lúc còn chưa bị tang thi tiêu diệt mà lại bị cấp cao của nhân tộc ghi nhớ trong lòng thì sẽ rất phiền phức, đây cũng là nguyên nhân tại sao họ lại tiếp nhận người đàn ông trung niên này hiệp nghị với mình.

Kết quả, cuộc họp kết thúc sau một tiếng, phần lớn mọi người bắt đầu tích cực hành động.

Người đàn ông trung niên dẫn theo người của mình lên xe trở về.

Hạc yêu chống gậy cùng ra ngoài với lão thái gia, sắc mặt có vẻ không tốt chút nào, ông ta thấp giọng oán trách: “Tôi không hiểu nổi, người vừa rồi đó, trừ biết nói những lời sáo rỗng, thì còn có tác dụng gì?”

“Chúng ta cần là quan hệ của ông ta và cách liên lạc với cấp cao của nhân tộc.” Lão thái gia bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi ông thật sự có hơi sắc bén quá.”

Hạc yêu hừ một tiếng, “Ta chỉ muốn đánh hắn.” Đã là lão yêu quái mấy ngàn tuổi rồi sao còn phải làm chuyện vô vị là nhìn sắc mặt người khác.

Lão thái gia thực sự giở khóc giở cười, họ không sợ nhân loại, nhưng dù sao cũng là chiếm địa bàn của người ta đó, tâm lý bài xích tiếp xúc với nhân tộc có thể hiểu được, nhưng việc này không phải là bắt buộc sao.

Do thiếu nhân tài chuyên nghiệp, huyện Lâm Sơn luôn thiếu khoảng nghiên cứu, cho nên văn kiện bí mật của kết quả nghiên cứu từ thành phố W bây giờ đối với họ có sức hút rất lớn, nếu có thể giành được trước chính phủ, thì tự nhiên là tốt nhất.

Sở dĩ hạc yêu dám khoa trương trực tiếp nói trắng mục đích ra như vậy chính là vì ông ta tin chuyện này không khác ván đã đóng thuyền bao nhiêu, khu an toàn cần một ống truyền lời biết nghe lời, lão thái gia thở dài, bỏ đi, thật ra thủ đoạn cường ngạnh một chút cũng không có gì không tốt, ông có thể dự kiến được cuộc sống của nhân tộc tiếp theo nhất định không dễ qua.

Mặc Tích đi sau lưng họ, từ đầu đến cuối cuộc họp hắn đều không lên tiếng, mắt thấy Tạ Vũ dẫn người chuẩn bị đi làm việc, hắn đột nhiên nói: “Điện hạ nhà cô sao không đến?”

Tạ Vũ khựng người, cô thầm mắng Long Sùng Vũ tối tăm mặt mũi rồi mới quay đầu buồn bực đáp: “Tôi cũng không biết…”

Mặc Tích nhíu mày, giống lão thái gia, hắn vẫn luôn cấp thiết hy vọng Ân Quyết có thể bước vào trung tâm lãnh đạo lần nữa, hơn nữa chính vì chạy đi cứu viện một trăm lần cũng không thể có hiệu quả bằng một lần lộ diện ở đây, cuộc họp này tuy nhàm chán, nhưng lực ảnh hưởng mở rộng đối với Ân Quyết mà nói là một bệ đỡ rất tốt, ít nhất có thể mượn sự việc quan trọng lần này xuất hiện trước mặt mọi người, cũng hoàn toàn không cần lo sẽ bị yêu tộc đối đãi lạnh nhạt như người đàn ông trung niên kia, vì còn có hắn ở sau lưng ủng hộ, nhưng suy nghĩ của Ân Quyết luôn chạy ngược đường với hắn, khiến hắn rất thất vọng.

Tạ Vũ cảm thấy áy náy, chỉ có thể giải thích: “Hình như gần đây thân thể của điện hạ không được tốt lắm, anh có muốn đi thăm ngài không?”

Mặc Tích sửng sốt, ánh mắt có vẻ vô cùng dao động, chẳng qua cuối cùng hắn vẫn đi qua người Tạ Vũ, chậm rãi nói: “Không cần.”

Tạ Vũ gãi đầu, cô thực sự không hiểu nổi quan hệ của con đại yêu này và điện hạ, nhưng… mùi sữa nồng nặc trên người đại yêu này là chuyện gì thế?

Thật ra chuyện này cũng không thể trách Long Sùng Vũ, vì đây là Ân Quyết quyết định không đi, tạm không nói y còn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng để xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ nói riêng sừng rồng trên đầu y đã đủ làm y sầu rồi, đến lúc đó biết giải thích thế nào?

Tiếc rằng bi kịch ở chỗ, vào một ngày nào đó trong tương lai, Ân Quyết hoàn toàn không ngờ được y vậy mà lại khổ não vì chuyện này, vì y phát hiện, cách lộ diện của mình sau đó quả thật quá mức bắt mắt… Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi